Ông Trưởng chi mỉm cười:
- Cô có biết tại sao cô được đưa về đây không?
- Thưa ông, không.
- Tại sao nhà cô lại đánh thùng thiếc báo động khi có quân đội quốc
gia đến?
- Chúng tôi không biết là quân đội quốc gia, vì chúng tôi đều ở trong
nhà.
- Nhưng tại sao cô lại báo động?
- Vì các nhà khác đều báo động. Chúng tôi sợ cướp nên phải báo động.
Ông Trưởng chi lại mỉm cười giọng hóm hỉnh:
- Nhưng tại sao quân đội gọi là “đồng chí”, cô mới chịu ra mở cửa?
- Không phải vì tiếng đồng chí, mà vì lời dọa bắn vào nhà. Chúng tôi ở
vào trường hợp bất khả kháng.
- Ai xúi dân làm báo động bằng mõ, thùng thiếc? Ai xúi các người?
- Không ai xúi cả. Hình như có dạo đó là lệnh chánh quyền địa
phương quốc gia, phòng khi có cướp hoặc Việt Cộng xâm nhập thì báo
động.
- Nhưng lệnh đó chỉ sử dụng ở chợ, chớ không phải là ở thôn quê.
Lan đã lấy lại sự bình tĩnh:
- Lệnh không hề nói rõ là chỉ áp dụng đặc biệt ở chợ mà thôi. Vả lại ở
thôn quê, chúng tôi, nếu có cướp hoặc bị Việt Cộng xâm nhập, chúng tôi
phải làm thế nào?