BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 101

sáng, để biết rõ số phận của mình...

Trời đã sáng. Học sinh đã lần lượt đi qua cạnh sân đến học đường. Lan

ngồi trên sân xi măng, tay chống cằm tư lự. Sinh hoạt ban mai khởi sự tấp
nập. Người đi đường nhìn vào sân với những cặp mắt tò mò, ngạc nhiên.
Người trong sân nhìn ra đường với vẻ cầu cứu tuyệt vọng. Không nói một
lời nào, nhưng có lẽ họ cũng thông cảm nỗi niềm của nhau, nỗi niềm những
kẻ sống trong thời loạn.

Lan chợt đứng phắt dậy. Cách hàng rào dây kẽm gai, Lệ và Phong

dừng lại bên đường tẻ vào trường trung học bán công, đưa mắt nhìn vào sân
như tìm kiếm ai. Tay chúng ôm cặp sách, mặt chúng bơ phờ như vừa trải
qua một đêm không ngủ, một đêm lo sợ hãi hùng.

Chừng Lan đứng lên, chúng mới trông thấy chị. Lệ hỏi lớn để lấn át

tiếng nói chuyện trong sân:

- Ba má đâu chị?

Lan chưa kịp trả lời thì ba má nàng đã chạy lại gần hàng rào dây kẽm

gai, mặc tiếng rầy la của người lính gác. Bà già hỏi trong tiếng nấc nghẹn
ngào:

- Hai con đi học hả?

Phong không đáp mà hỏi lại:

- Chừng nào về hả má?

Lan tiến đến tới gần mẹ, đáp thay mẹ để an ủi:

- Hai em cứ đi học đi. Không sao cả. Rồi ba má và chị sẽ về.

Chực nhớ đến một vấn đề thiết yếu, bà già lần túi lấy ra một tờ giấy

một trăm đưa cho Lệ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.