BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 135

Mỗi lần có bài thơ được đăng, nàng mừng không thể tả. Đó là niềm

vui văn nghệ mà những kẻ phàm phu tục tử không thưởng thức được. Nàng
tự hào như thế. Và hôm đó, thế nào nàng cũng nhịn ăn quà để mua tờ báo
ấy, về nhà đọc đi đọc lại bài thơ ký bút hiệu Trang Tuyết Lệ một cách đắm
đuối, say sưa.

Rồi sau khi đọc, ngâm bài thơ đó đủ cách, đủ giọng, nàng trang trọng

cắt thi phẩm của mình đóng vào quyển tập mạ vàng được trình bày thật
đẹp, thật trang nhã.

Thật ra, niềm vui văn nghệ ấy đã an ủi Lệ rất nhiều trong cơn đau khổ.

Và sự đau khổ đã thành đề tài để nàng sáng tác.

Lúc đầu, thơ nàng rất vui tươi, hồn nhiên; nàng ca ngợi tiếng hát thiên

thần của mẹ, tiếng sơn ca reo hót buổi bình minh. Trong thơ nàng có giấc
mộng thiên nga, có giấc mơ công chúa, có bướm hoa, có nhã nhạc, có suối
ngọc, có vườn tiên. Thật đẹp đẽ thay Tuổi Ngọc vô tư trong lành, tươi mát!
Nhưng những tai biến dồn dập khiến cho tiếng thơ của nàng phải chịu ảnh
hưởng lây.

Từ ngày bị cảnh nhà tan, mẹ chết, Lệ cảm thấy đau khổ, bơ vơ. Thơ

nàng từ đây không còn ẩn trong tháp ngà Tuổi Ngọc mà đã vượt ra, đi sâu
vào tâm tư của lớp trẻ đang hòa đồng với sự thống khổ chung của dân tộc,
với sắc máu của chiến tranh.

Nàng chối bỏ thù hận bằng cách ca ngợi tình thương, nàng chối bỏ

chiến tranh bằng cách ca ngợi hòa bình, nàng chối bỏ Thiên Đường vu vơ
để trở về với thực tại đau thương của đất nước.

Lệ tiếp tục đọc mấy bài thơ trong một tờ báo. Phong theo dõi những

bức tranh hoạt họa nhi đồng. Lan xếp kim chỉ vào hộp, ngồi trầm tư mơ
mộng.

Dưới ánh đèn xanh, không khí căn nhà có vẻ êm đềm, ấm cúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.