Lệ ngước lên nhìn thầy, hớn hở nói:
- Thầy ơi, có bài thơ này hay quá! Em thích ghê!
Phong chu miệng, chế giễu:
- Lại thơ với thẩn! Lại một ông tướng Quân nào khác làm thơ để
“Trọn vẹn về” một kiều nữ nào đó chớ gì?
Lệ phản đối dịu dàng:
- Em là chúa xuyên tạc! Bài thơ này đầy ý nghĩa chớ không thuộc loại
thơ “Trọn vẹn về” như em nói đâu.
Lan như thoát khỏi cơn trầm tư, nhìn hai em đang đùa nhau mà cảm
thấy vui lây. Phong vẫn chưa chịu nhường chị:
- Nếu không thuộc thơ “Trọn vẹn về” thì cũng thuộc loại “Em yêu anh
lính chiến”. Thôi em van chị, em ngửi không vô các loại thơ ấy.
- Bộ em châm biếm cả anh Quân đấy à?
Phong giật mình, ái ngại nhìn Lan. Vì trực tính và vô tình, nó nghĩ sao
nói vậy, không nghĩ rằng lời nói thẳng thắn của mình có thể làm buồn lòng
chị.
Nó lặng im, hơi hối hận vì lối đùa quá quắt của mình.
Lan dịu dàng nói:
- Chị không buồn đâu. Em Phong nói đúng đấy.
Lệ tằng hắng lấy giọng, rồi lần này nàng ngâm lên (chớ không đọc
như lần trước) với giọng êm ái, thanh tao:
Hai loài hoa