BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 165

Bỗng một tiếng nổ vang lớn như trời long đất lở, cạnh trại nghĩa quân,

cách trường độ năm mươi thước. Hoàng thét lên: “Nằm xuống!” rồi chàng
và bọn trẻ nằm rạp xuống sân, lăn vào văn phòng Hiệu trưởng gần đó, chỉ
còn kịp nghe nhiều tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài.

Tiếng súng lại vang lên như sấm sét, như những bản nhạc khủng khiếp

của Tử thần. Tiếng súng xen lẫn với tiếng rên la. Hoàng và mấy đứa trẻ chỉ
thoát lưỡi hái của Tử thần trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng lúc ấy, Hoàng
không sợ tiếng súng mà chỉ sợ tiếng rên la. Những tiếng kêu thảm thiết ấy
như xoáy vào tim chàng, làm cho lòng chàng đau xót, cổ chàng nghẹn
ngào.

Lệ và Phong ngồi núp ở góc tường, bên cạnh chàng, mặt Phong tái

mét, tay Lệ run run. Tất cả đều im lặng. Tiếng đại bác của đội pháo binh
gần đó vang lên dữ dội, như gào thét vào tai những âm thanh quỷ quái.

Một lúc sau, tiếng đại bác im bặt, nhường cho những tiếng rên rỉ thảm

thiết. Lệ nhóng lên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nó bỗng ngồi bệt xuống, mắt đỏ
hoe, nói không ra tiếng:

- Thầy ơi, chị Cúc và chị Sương bị đạn rồi.

Tuy giọng Lệ thật nhỏ nhưng Hoàng nghe như một lời gào uất nghẹn.

Chàng đứng dậy chạy lại cửa, nhìn ra trước cửa trại nghĩa quân. Những
thân hình bé bỏng đang nằm quằn quại trên những vũng máu. Xe đạp, sách,
cặp văng ngổn ngang trên ngõ ra đường. Phong đứng nép bên thầy, nói với
giọng hãi hùng:

- Hình như có chị Liên, chị Oanh nữa thầy.

Hoàng định băng mình ra thì những tiếng nổ lại vang lên. Chàng vội

kéo Phong núp xuống chân tường. Lần này tiếng đại liên, trung liên rống
lên từng chập... Hoàng có cảm tưởng như cả khu vực này đang bị bao vây,
đang bị tấn công mãnh liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.