BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 172

Thấy Lệ lo lắng cho mình, Hoàng vô cùng cảm động. Chàng trìu mến

nhìn cô bé và thấy như vẻ trinh nguyên in trên đôi mắt, vẻ trong sáng rực
trong tâm hồn. Hình ảnh Lệ làm chàng liên tưởng đến Phượng, cũng vẻ dịu
hiền khả ái đó, chỉ khác ở chỗ Lệ bẽn lẽn ngây thơ, Phượng thâm trầm tình
tứ. Và bỗng nhiên chàng thấy nhớ Phượng vô cùng, nhớ hơn bao giờ hết.
Qua những bức thư của Phượng, nàng đã nhớ nhung lo lắng cho chàng hơn
tất cả mọi người, nàng đã giữ mộng hồn theo chàng từng đêm từng ngày,
nàng đang khắc khoải đợi chờ với tấm lòng thương nhớ không nguôi...

Một lúc lâu, Hoàng mới dùng lời dịu dàng để an ủi Lệ:

- Thầy phải ở lại đây một thời gian nữa để lo dời trường đi nơi khác.

Mặc dầu không phải là Hiệu trưởng, nhưng nếu thầy bỏ đi, trường sẽ đóng
cửa luôn, tội nghiệp học sinh chịu dở dang sự học.

- Lo gì thầy, không học trường này thì học trường khác.

- Đành vậy, nhưng không làm tròn nhiệm vụ, mình sẽ không an ổn với

lương tâm. Thầy phải lo dời trường, lo tìm giáo sư khác thay thầy, rồi thầy
mới an lòng từ giã quê hương. Ngay ngày mai, thầy và các em phải lo phụ
giúp những gia đình xấu số và tiễn đưa những em học sinh bạc mệnh đến
nơi an nghỉ cuối cùng.

Mắt Lệ sáng lên:

- Rồi thầy cũng về Sài Gòn, phải không thầy?

- Phải.

- Thầy cũng đi dạy học?

- Không.

- Chớ thầy sẽ làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.