BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 170

Hoàng nở nụ cười buồn:

- Thời bình thì thơ mộng thật, nhưng thời chiến thì vô cùng nguy hại.

Nếu có trận chiến xảy ra thì nhà mình ở giữa “lãnh đủ”.

Phong lè lưỡi:

- Ghê thật!

Lệ trìu mến nhìn thầy:

- Vậy mà khi chúng em chưa đến, thầy vẫn ở đây một mình, có sao

đâu?

Hoàng thở dài:

- Vì lâu nay thầy xem tình hình chưa đến nỗi nào. Nhưng bây giờ thì

khác.

Lan hỏi lẹ:

- Khác thế nào, hở thầy?

- Bây giờ Lan về Sài Gòn là phải.

- Sao vậy thầy?

- Dạy không yên, học không yên, ở cũng không yên, thì nên tìm chỗ

khác tương đối yên hơn, chớ không lẽ sống mãi trong sợ hãi, phập phồng
hoài.

Lan nghĩ thầm: “Mình ở nhà quê không yên mới chạy về đây; bây giờ

ở đây cũng không yên phải chạy về Sài Gòn. Số kiếp chị em mình thật là
lận đận!”

Lệ cố làm ra vẻ thản nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.