BÁC SĨ AI - BÔ - LÍT - Trang 107

Chẳng lẽ lại là người? Đúng rồi, một người nằm dài trên cầu thang,
hai tay dang rộng. Nhất định đây là bác gác đèn biển Giam-bô rồi.

- Bác Giam-bô phải không? - Bác sĩ hỏi.

Người nằm đó không trả lời. Bác ta chết rồi chăng? Có thể bọn

cướp biển đã giết bác? Hay cũng có thể bác ta bị ốm? Hay say rượu?
Bác sĩ muốn ghé tai sát người bác Giam-bô xem tim ông còn đập
không, nhưng nhớ đến con tàu nên bác lại lao theo cầu thang. Phải
thật nhanh! Nhanh hơn nữa! Châm đèn lên cứu lấy con tàu! Mỗi lúc,
bác sĩ chạy một cao hơn, cao hơn, cao hơn nữa! Ngã nhào, nhỏm dậy
rồi lại chạy tiếp. Chiếc cầu thang mới dài làm sao! Bác sĩ thấy
chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Nhưng cuối cùng, bác sĩ đã lên
được đỉnh tháp, nơi có những ngọn đèn. Bây giờ, bác chỉ còn châm
đèn. Ngọn đèn sẽ sáng rực trên mặt biển và con tàu sẽ được cứu thoát.

Bỗng bác sĩ kêu thất thanh:

- Thôi chết rồi! Làm sao bây giờ? Tôi quên mất diêm rồi! Trời

ơ

i!

- Bác không có diêm ạ? - Vịt Ki-ca kinh ngạc hỏi. - Không có diêm

bác làm sao châm lửa trên tháp đèn được?

- Bác quên mất diêm ở trên bàn rồi cháu ạ, - bác sĩ rên rỉ và oà

khóc một cách cay đắng.

- Có nghĩa là con tàu sẽ bị tiêu tan! - Vịt thốt lên, - Ôi! Con tàu

đáng thương, đáng thương quá!

- Không, không! Chúng ta sẽ cứu được tàu! Vì ở đây, trong cây đèn

này có diêm! Chúng ta nhất định tìm được diêm!

- Ở đây tối quá bác ạ, - vịt nói, - chúng ta sẽ chẳng tìm được gì

đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.