BÁC SĨ AI - BÔ - LÍT - Trang 139

S

MÀU THUỐC TAI HẠI

áng ra, Be-li-an-ca vừa tỉnh giấc đã vội chạy ngay ra đống rác
soi mình vào những mảnh gương vỡ ở đó. Ôi, khủng khiếp quá!
Cô đâu phải là màu xám, mà là màu vàng, vàng như hoa cúc, như

lòng đỏ trứng, như chú gà con!

Be-li-an-ca giận bác Chuột cống già lắm.

- Thật là một bà già vô tích sự! - Cô gào to. - Bác nhìn xem, bác đã

làm tôi thành cái gì thế này! Bác đã nhúng tôi vào chậu thuốc vàng,
và bây giờ, trên đường phố, trông tôi chắc khủng khiếp lắm.

- Thực ra, - bác Chuột cống già kêu lên, - trong bóng tối, bác đã

bị nhầm màu. Bây giờ bác đã thấy rõ trong cái chậu đó không phải
là màu xám, mà là màu vàng.

- Đúng là mụ già ngốc nghếch, đui mù! Bác giết tôi rồi! - Cô

bé Be-li-an-ca bất hạnh vẫn ti tỉ khóc. - Tôi sẽ bỏ bác và không
muốn nhìn thấy mặt bác nữa!

Và cô bé bỏ đi.

Nhưng cô đi đâu bây giờ? Ẩn nấp ở đâu được? Cả trên con đường

m ướt, trên những thảm cỏ xanh và trên tuyết trắng - khắp nơi,

bộ lông vàng sáng của cô cứ như phô bày ra vậy.

Be-li-an-ca vừa chạy ra khỏi nhà kho, lập tức chú Mèo Đen đã rượt

theo. Cô chạy trốn vào ngõ hẻm thì một tốp học sinh phát hiện ra
ngay.

- Con chuột vàng! - Tốp học sinh reo lên. - Con chuột vàng, vàng,

đẹp quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.