-Chim yến nói.
-Trích-tri-rích! Trích-tri-rích! Bác làm ơn lấy khăn phủ lên lồng hộ cháu
với, ở đây gió lùa mạnh quY mà cháu mảnh khảnh thế này, cháu rất sợ bị
cảm lạnh. Trời ơi, cháu sẽ bị sổ mũi mất. Không biết bác da đen Giam-bô
đi đâu? Chiều nào bác ấy cũng lấy khăn phủ lên lồng cho cháu, nhưng bữa
nay sao bác ấy lại quên cơ chứ. Đấy, ông già Giam-bô chẳng tốt bụng chút
nào. Cháu có thể bị cảm lạnh. Chiếc khăn trên tủ ngăn đằng kia bác ạ!
Chiếc khăn len xanh ấy mà.
-Diêm! Diêm! Diêm đâu?
-Bác sĩ quát to.
-Diêm ở trên bàn cạnh cửa sổ nhỏ đấy bác ạ. Nhưng sao gió lùa khiếp quá!
Cháu gầy gò thế này khéo bị cảm lạnh mất. Bác làm ơn lấy khăn phủ hộ
cháu với... Khăn ở trên... Nhưng bác sĩ Ai-bô-lít không còn bụng dạ nào để
nghe chim yến nữa. Bác vớ lấy bao diêm và lại lao ngược lên cầu thang.
Vịt Ki-ca vẫn chạy lạch bạch theo ông. Trên cầu thang, bác sĩ gặp chim hải
âu vừa bay vào cửa sổ.
-Nhanh lên bác sĩ ơi! Nhanh lên!
-Hải âu kêu to.
-Chỉ phút chốc nữa là con tàu sẽ tan tành! Nó đang lao thẳng vào những
tảng đá lớn khủng khiếp và chúng cháu không sao ghìm nổi được nữa. Tên
cướp biển Bê-na-lít tẩu thoát Nghe hải âu nói, bác sĩ im lặng. Bác lại chạy
và chạy tiếp lên cầu thang. Từ xa vọng đến tai bác những tiếng kêu rất thê
thảm. Đó là tiếng khóc than của con Kéo Đẩy trên bờ biển. Rõ ràng, nó
không còn há vọng gặp được con Đích bé bỏng của mình. Bác lên cao, lên
cao, cao nữa và cuối cùng bác lại lên đến đỉnh tháp. Bác lao nhanh vào
phòng kính, rút một que diêm và bằng hai bàn tay run rẩy châm bùng ngọn
đèn to tướng. Sau đó, bác châm ngọn thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư. Luồng ánh
sáng chói rực bỗng chốc ạoi rõ những mỏm đá to, nhọn hoắt mà con tàu
đang băng băng lao tới. Trên tàu bỗng vang lên tiếng kêu lớn:
-Vách đá! Vách đá! Lùi lại! Lùi lại! Chúng ta đang lao vào đá! Quay tàu lại
nhanh lên! Trên tàu đã phát lệnh báo động: những tiếng huýt sáo, tiếng còi,
tiếng chuông vang động, tiếng chân chạy huỳnh huỵch ngược xuôi của các