Niếp Duy Bình bỗng nhiên đứng dậy, kéo phắt Na Na dậy, cực lực áp
chế lửa giận, lãnh đạm đến cực điểm nói: “Cám ơn các vị nhiệt tình khoản
đãi, ngày mai chúng tôi còn phải quay về, hộ lý nhỏ này đã say, thật sự là
thật có lỗi, chúng tôi đi trước một bước !”
Trần viện trưởng vui tươi hớn hở đứng dậy giữ lại: “Bác sĩ Niếp đi sớm
như vậy làm gì, đồ ăn còn chưa có ăn được mấy miếng đâu, ở lại uống
nhiều thêm hai chén cũng không sao mà!”
Niếp Duy Bình thái độ cự tuyệt: “Thật sự thực xin lỗi, chúng tôi đành
cáo từ , các vị ở lại vui vẻ!”
Nói xong, Niếp Duy Bình không thèm để ý tới mọi người đang khách
khí giữ lại, xách con thỏ nhỏ như món đồ nhanh rời đi.
May mắn Na Na dáng vẻ thành thật ngoan ngoãn, ngay cả uống rượu
cũng không có làm ầm ĩ quá mức, mặc dù có chút loạn ngôn, bất quá miệng
cũng không la khóc om sòm, cả người coi như nhu thuận, một đường bị
Niếp Duy Bình túm cũng không phản kháng, thật làm cho hắn bớt việc
không ít.
Thị trấn địa phương vốn là không lớn, không bao lâu trở về đến khách
sạn, Niếp Duy Bình đen mặt đi như bay, túm lấy Na Na lôi vào phòng của
cô.
Na Na bị thô lỗ ném lên trên giường, rượu mới uống dâng lên đến mức
sắc mặt cô đỏ bừng, khó chịu cọ cọ gối đầu, rầm rì cuộn mình muốn đứng
dậy.
Niếp Duy Bình tháo xuống kính mắt, mệt mỏi vuốt mi tâm, hắn lúc
trước làm sao lại nghĩ không ra như vậy, không nên mang theo một cái
phiền toái như vậy!