Lưu Mân nhất thời lộ ra tươi cười, ánh mắt cổ vũ, ý bảo cô tiếp tục nói
tiếp.
Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, khuôn mặt hồng hồng nhỏ giọng nói:
“Người ở bệnh viện huyện mời chúng em ăn cơm, em uống rượu……
Không cẩn thận răng lienf cắn trúng cằm bác sĩ Niếp, mới có thể lưu lại dấu
răng……”
Lưu Mân sung sướng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai cô cổ vũ nói: “Say thật
hay! Tiếp tục cố gắng!”
Na Na ngây ngẩn cả người, ngây ngốc há miệng, nghi hoặc “A” một
tiếng.
Lưu Mân vui sướng cười, lạnh lùng hừ nhẹ, vui sướng khi người gặp
họa nói: “Chị đã sớm nhìn vẻ mặt thối kia của hắn mà không vừa mắt!”
Na Na Vẫn có chút không kịp phản ứng, vấn đề Lưu Mân quan tâm
được thỏa mãn, đứng lên đi ra ngoài: “Ngây ngốc để làm gì, em định mặc
kệ cháu em à?”
Na Na bị dời đi lực chú ý, nháy mắt bỏ qua vấn đề rối rắm này, đi theo
Lưu y tá trưởng hướng tới văn phòng, Na Viễn vẫn như cũ nhu thuận ngồi ở
tại chỗ chờ cô.
“Tiểu Viễn, đây là dì Lưu!”
Bạn nhỏ Na Viễn trước mặt người ngoài luôn luôn lễ phép, lập tức
miệng ngọt ngào chào: “Cháu chào dì Lưu!”
Đứa bé phấn nộn đáng yêu cười tủm tỉm thực ngoan, không có mấy
người phụ nữ có thể lơ đi được, đặc biệt Lưu Mân đã làm mẹ rất nhiều năm
như vậy, tâm can liền sụp đổ, kìm lòng không đậu vươn tay sờ sờ khuôn
mặt đáng yêu đó, sờ đến luyến tiếc buông tay.