Na Na trước đem bàn gỗ dài rửa sạch sẽ, ở trong bàn có rất nhiều thuốc
trừ sâu, sau đó đem chăn quần áo xuống, lấy khăn lau lau một chút tro bụi
thật dày.
Tấm ván gỗ giường quá nặng, Na Na cố hết sức đem nó ra, dưới giường
trên vách tường mặt gồ ghề, tất cả đều là chuột đào ra……
Na Na ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm góc tường hồi lâu, đột nhiên
hung hăng đem khăn lau vứt trên mặt đất, nước mắt cứ thế chảy ra.
Ký túc xá công nhân viên chức quá cũ nát,cách âm quá kém, Na Na đem
mặt chôn trong hai tay, cắn tay áo phát ra tiếng khóc rầu rĩ lại tuyệt vọng áp
lực.
Nơi như thế này như thế nào có thể cho người ở?
Na Na nghĩ tới vào thời điểm đầu thu, mùa mưa vừa qua khỏi, trong
phòng tản ra mùi hôi nồng đậm, cô cùng Mao Đan quét dọn suốt hai ngày
mệt chết khiếp, làm chưa được một nửa trên tay trên đùi thấy thật ngứa
ngáy.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô tuy rằng quá bình thường lại không
thú vị, nhưng cũng là được người đặt ở lòng bàn tay nuông chiều mà lớn
lên, chưa từng chịu qua khổ như vậy!
Nhưng khi đó một chút biện pháp đều không có, biến cố thật lớn buộc
cô trưởng thành lên, chưa bao giờ biết đến củi gạo mắm muối cô gái nhỏ
phải học tính toán tỉ mỉ chi li, đem đồ tốt nhất cho cháu nhỏ yếu ớt, chính
mình chi dám dùng đồ rẻ nhất, dù vậy cũng thường thường túng quẫn, làm
sao ứng phó được tiền thuê nhà ở nơi tốt hơn xung quanh bệnh viện?
Cô chưa bao giờ là người kiên cường, cũng chưa từng có người yêu cầu
cô mạnh mẽ, cô người luôn vô lo vô nghĩ bốc đồng đột nhiên trưởng thành,