BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 168

nhưng phải toàn tâm dốc lòng bảo hộ tiểu Viễn, cô làm sao còn lý do mà
yếu đuối?

Cô nghĩ đến cực khổ chỉ cần một mình cô gánh vác như vậy là đủ rồi, cô

nghĩ đến bản thân có thể chịu gian khổ tránh làm cho tiểu Viễn chịu ủy
khuất, nhưng sự thật rất tàn khốc, cô chung quy làm không được tốt, anh
trai từng bảo hộ cô thật tốt, cô lại không thể làm như vậy với đứa con duy
nhất của anh.

Na Na nước mắt giàn giụa, gắt gao ôm chặt bản thân bộc lộ hết cảm xúc

khó chịu trong lòng, áp lực dưới đáy lòng hóa thành nước mắt.

Na Na nức nở tiếng khóc đè nén mà đứt quãng, vô ý thức hô “Anh trai,

anh trai”, trong thanh âm tràn ngập sự bốc đồng thầm oán cùng vô tận ủy
khuất.

Vì cái gì mà không trở về, vì cái gì yếu đuối tránh đi, vì sao đem cục

diện không thể thu thập đổ lên vai cô……

Cô thật sự kiên trì không nổi nữa a!

Na Na không biết khóc bao lâu mới chậm rãi ngừng nước mắt, ôm đầu

gối ngồi ở mặt đất lạnh như băng, vừa nấc một cái, ánh mắt thật to toát ra
vẻ mê mang yếu ớt như con vật nhỏ, lộ ánh mắt trong suốt long lanh như
muốn khóc, đáng thương cực điểm.

Hành lang bắt đầu ồn ào, cách vách có nam sinh đang ở gào khóc thảm

thiết, sau đó có tiếng cô gái sắc nhọn như phát điên kháng nghị, sau chính là
hai phòng ký túc xá ngươi tới ta đi tranh chấp lẫn nhau.

Na Na chậm rãi thở hắt ra một hơi, đứng lên vỗ vỗ bụi trên quần, lau

khô nước mắt cầm khăn lau lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.