Na Na có chút chịu không nổi cô nàng mù quáng si mê, bất đắc dĩ lắc
đầu, chạy đến cửa sổ ngoài thu quần áo.
Mao Đan đuổi sát không ngừng lải nhải hỏi: “Cậu như thế nào mới một
ngày liền có loại phản ứng này? Bác sĩ Niếp là người như thế nào ? Không
phải chụp ảnh bị hắn phát hiện chứ?”
Na Na nhịn không được đem chuyện hồi sáng nay kể ra,vừa nói liền tức
giận đến kích động vung gậy móc áo trên tay.
Vốn tưởng rằng kể lại thống khổ cho bạn tốt hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ thu
liễm lại, không nghĩ tới tư duy của não tàn quả nhiên là người thường
không thể lý giải !
Mao Đan không cho là đúng khoát tay: “Vốn chính là cậu không
đúng,bác sĩ Niếp chỉ là ăn ngay nói thật, hơn nữaxuất phát điểm của người
ta cũng là có ý tốt, nếu không hảo tâm nghĩ giúp lão nhân, cũng sẽ không
khiến cậu hiểu lầm hắn!”
Na Na tức giận bất bình huơ huơ cái gậy, hận không thể một gậy đánh
tỉnh bạn.
Mao Đan thở dài thật mạnh, dựa cửa sổ mà vô hạn phiền muộn nói:
“Thiên tài đều là không thể lý giải , cảnh giới tinh thần của bác sĩ Niếp
không phải người phàm có thể với tới…… Chỗ cao không thắng hàn (nơi
cao không tránh khỏi lạnh lẽo), bác sĩ Niếp trong lòng nhất định thực tĩch
mịch!”
Na Na không biết cái gì là chỗ cao không thắng hàn, nàng chỉ cảm thấy
ác hàn (nôm na là gió lạnh độc) không thôi, dưới sự phẫn nộ thig trợt
tay,gậy móc quần áo liền bay vèo qua cửa sổ ra ngoài.
Dưới lầu truyền đến một tiếng hô đau, Na Na nhất thời bổ nhào về cửa
sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân phía dưới ôm đầu ngồi