để lại nỗi đau khó có thể bù đắp……
Tuy rằng cô không sai, nhưng nếu lúc ấy cô có thể quan sát hơn, đem
tình huống bệnh nhân biểu đạt rõ ràng hơn chút, như vậy La chủ nhiệm
cũng không mắc sai lầm như thế, cũng sẽ không làm cho bệnh nhân mất đi
một con mắt……
Na Na còn chưa thoát khỏ dằn vặt, mới vừa đi ra văn phòng liền gặp
Ngụy Triết, người đàn ông ôn hòa cầm một cái túi, tươi cười ấm áp đợi cô
thật lâu.
Na Na kinh ngạc sửng sốt, tiến lên hai bước, cười hỏi hắn: “Anh là đến
đột kích kiểm tra ư, hay là tìm tôi có việc ?”
Ngụy Triết cười trừng mắt nhìn, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự ấm
áp không nói nên lời: “Cô đoán đi”
Na Na cười hì hì nói: “Tôi đoán anh là tìm tôi a!”
Ngụy Triết nhịn không được buồn cười xoa đầu cô một chút, vừa muốn
nói cái gì đó, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng không có ý tốt, tràn
ngập địch ý nhìn chằm chằm mình.
Ngụy Triết ngẩng đầu nhìn qua, ở quân khu tổng viện bác sĩ trẻ tuổi khí
vượng đứng phía sau Na Na, trên mũi là cặp kính lạnh như băng ấn chứa
ánh mắt lợi hại sắc bén giống như dao giải phẫu, dán trên người mình là hàn
ý dày đặc tùy thời chuẩn bị lao tới cắt xé……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bác sĩ Niếp gặp được đối thủ ~
Ngụy Triết là mưa thuận gió hoà ấm áp, tuyệt đối so với cái mồm ác độc
không từ thủ đoạn của bác sĩ Niếp càng có thể đả động tâm tư của con thỏ
nhỏ!