Niếp Duy Bình cái mũi vừa chua xót lại vừa đau, khó chịu đến mức
nước mắt đều chảy ra, mở tay ra thì thấy lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi!
“Nha ~ Chú chảy máu !”
Bạn nhỏ Na Viễn kinh hô, âm thanh mang theo sự kinh ngạc hiếu kì.
Niếp Duy Bình tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái, hận
nghiến răng, hắn đời trước nhất định thiếu nợ hai cô cháu nhà này, đời này
mới phải chịu tra tấn của bọn họ nhiều như vậy!
Niếp Duy Bình ngẩng đầu lên, rút mấy tờ giấy chặn cái mũi, chờ máu
không chảy mới quay mặt nhìn về phía con thỏ nhỏ không nói được một lời.
Na Na điềm đạm đáng yêu cuộn mình ở mép giường, đem chăn kéo đến
cổ giữ thật chặt, giống như cô gái nhỏ ngây thơ bị ông chú đáng khinh chà
đạp qua, vẻ mặt con thỏ nhỏ chấn kinh sợ hãi.
Niếp Duy Bình còn chưa có hé miệng phun ra lời độc, con hỏ nhỏ đã
làm biểu tình sướt mướt, khóc không ra nước mắt nhu nhược nói: “Này,
thực xin lỗi…… Em, em cam đoan…… Nhất định đem, đem…… chăn gối
giặt sạch!”
Niếp Duy Bình ngẩn người, cau mày không rõ.
Na Na bi phẫn vẻ mặt đau khổ, trong mắt đầy xấu hổ và giận dữ, nắm
chặt chăn, thanh âm như ruồi kêu: “Em…… Cái kia…… Đến đây……”
Niếp Duy Bình: “……”
Niếp Duy Bình nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình phức tạp nhìn cô,
ánh mắt nhìn xuống, quả thực nhìn thấy dấu vết kia.
Tối hôm qua quả nhiên không thích hợp phát sinh chuyện gì……