Na Na chờ không kịp đã sớm đi trước, Niếp Duy Bình tắm rửa xong đi
ra, liền nhìn thấy di động có tin nhắn cô gửi tới.
Niếp Duy Bình về nhà, trong phòng vốn im ắng nay lại tràn ngập hương
vị ấm áp của gia đình.
Niếp Duy Bình thay giầy vào nhà, phát hiện trên cửa phòng mình có dán
một tờ giấy nhỏ.
“Em bồi tiểu Viễn nghỉ trưa, cơm trưa ở giữ ấm trong bếp!”
Niếp Duy Bình kéo xuống vứt vào thùng rác, rửa sạch tay đi đến phòng
bếp, phát hiện con thỏ nhỏ coi như có tâm, để lại hai món ăn cho hắn còn có
một chén canh trứng thật lớn.
Niếp Duy Bình ăn mấy món đồ ăn vốn bình thường này, trong lòng vốn
luôn lo lắng buồn bã cuối cùng cũng tiêu tán.
Buổi chiều hai giờ sẽ đi làm, Niếp Duy Bình ăn cơm chiều nghỉ ngơi
không được bao lâu lại phải xuất môn.
Trước cùng Na Na đưa nhóc thịt viên tròn đi nhà trẻ, tiểu tử kia rời
giường cũng thật làm người khác mệt mỏi, vẻ mặt tràn đầy mất hứng.
Nhìn theo tiểu Viễn vào nhà trẻ, Na Na lúc này mới hỏi: “Buổi sáng giải
phẫu thuận lợi sao?”
Niếp Duy Bình chậm lại cước bộ cùng cô sóng vai đi, thản nhiên nói:
“Người là đã cứu nhưng không biết tình huống như thế nào, trong vòng bốn
mươi tám giờ mà vẫn không tỉnh lại, về sau sẽ rất khó tỉnh lại.”
Đến nơi liền có hộ lý lại đây báo cáo, bệnh nhân đã chuyển qua đây, sắp
xếp ở phòng hậu phẫu.
Niếp Duy Bình gật gật đầu ý bảo đã biết.