Ban đêm, trong phòng bệnh theo dõi này có thể xảy ra biến chứng đột
ngột, cần hộ lý có trách nhiệm cao, tính cảnh giác tốt, không chỉ có giúp đỡ
bệnh nhân xoay người, kiểm tra máy móc dụng cụ, điều chỉnh máy hô hấp,
còn phải ứng phó với bệnh nhân vì quá đau đớn nên không thể đi vào giấc
ngủ mà hay rung chuông.
Trong khoa giải phẫu thần kinh nhóm hộ lý sợ nhất đến lượt trực phòng
theo dõi, Trần Tiệp nghĩ đến đêm nay ngủ không được liền có cảm giác
buồn khổ.
Niếp Duy Bình bí hiểm nhìn cô, ngữ khí sâu xa nói: “Vậy chị thật sự là
vất vả…… Chồng chị đi công tác, ban đêm cũng không ai chăm sóc đứa
nhỏ.”
Trần Tiệp kinh ngạc nói: “chồng tôi không đi công tác nha……”
Niếp Duy Bình thái độ kiên định đánh gãy lời cô: “Không, hắn không ở
nhà, khẩn cấp đi công tác, buổi chiều mới vừa đi!”
Trần Tiệp nhíu mày khó hiểu.
Niếp Duy Bình nhếch khóe miệng, ý vị thâm sâu nhìn chằm chằm Trần
Tiệp nói: “Đứa bé còn nhỏ, một mình ở nhà làm sao yên tâm? Trần tổ
trưởng không bằng cùng người khác đổi ca…… A, cái hộ lý nhỏ vừa rồi là
tốt nhất, cả ngày khỏe mạnh chạy nhảy giống như trâu như hổ, trực thêm ca
đêm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”
Trần Tiệp nháy mắt sáng tỏ ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi có chút
đồng tình với Na Na, cô gái nhỏ ngốc nghếch, chỉ sợ còn không biết chính
mình đắc tội “Quỷ kiến sầu”.
Trần Tiệp chần chờ nhìn nhìn, thật cẩn thận cầu tình nói: “Na Na rất tốt,
nhưng cô ý đã trực cả một ngày, nếu thêm cả ca đêm có thể hay
không……”