Rất nhiều đệ tử đều là dạng lơ mơ, bệnh viện cũng đều mở một con mắt
nhắm một con mắt cho xong việc.
Các sinh viên đều nói Na Na ngốc nghếch, chỉ mới một năm ngắn ngủi,
từ một cô gái trắng trẻo nộn nộn đã bị biến thành “món đồ cổ” mới đào lên
được. Thật là uổng phí!
Cái trấn nhỏ kia trước đây cách huấn luyện huấn luyện bộ đội rất gần,
phòng khám đó là do bộ đội mở ra, hiện tại quân khu đã có bệnh viện, mà ở
đó điều kiện thiếu thốn gian khổ, người đồng ý đến quá ít, cho nên vẫn
không phát triển được.
Hai vị bác sĩ già đều thích hộ lý nhỏ nhu thuận chịu khó này, mỗi ngày
khi đi khám bệnh cùng các ông đều có những lời nói,cử chỉ rất mẫu mực,
làm các ông đều khen cô không dứt miệng.
Rất nhanh sau đó, phẩm chất tốt đẹp của Na Na bay đến viện tổng quân
khu, các giáo sư có tiếng ở các khoa chuyên môn tại bệnh viện đều muốn
lấy hồ sơ của cô.
Ở thời đại bây giờ nếu không có bối cảnh lớn, muốn công tác tại bệnh
viện có tiếng trong nước thật sự rất khó.
Vì thế Na Na trở thành đối tượng mà các sinh viên ghen tị, hâm mộ đến
đỏ mắt. Cô dễ dàng có thể vào làm ở đơn vị mà các sinh viên khác mơ ước
tha thiết.
Hộ lý mới ra trường cũng giống như bác sĩ mới ra trường, đều phải luân
phiên thay đổi qua các khoa khác nhau trong vòng một năm để khảo hạch tư
cách mới có thể được bệnh viện cho vào biên chế,rồi thông qua đánh giá
của các khoa đó để quyết định sắp xếp vào khoa nào.
Na Na đợi hơn nửa năm, rốt cục cũng đến khoa giải phẫu thần kinh!