Trở lại nhà trọ, trong phòng vẫn một mảng lạnh lùng như cũ, Niếp Duy
Bình bị ép buộc lâu như vậy còn chưa có ăn cơm bụng trống trơn chỉ phải
tự mình động thủ nấu bát mì ăn liền.
Sau khi ăn mì lại không tự chủ được nhớ tới lần đi bệnh viện huyện giải
phẫu lần đó, con thỏ nhỏ ngốc nghếch mang tới hai bát mì ăn liền, còn coi
như là báu vật đưa cho hắn…… Cái bộ dạng như con thỏ trộm được cà rốt,
bộ dạng cũng không xinh đẹp mỹ miều như vậy rốt cuộc là làm sao lại có
thể hấp dẫn mình chứ?
Ngũ quan thường thường nhiều nhất là có thể coi như là thanh tú, chỉ có
một đôi mắt to tròn ngập nước giống như con chó nhỏ làm cho người ta
nhìn thấy không nhịn được muốn yêu thương. Làn da cũng thật sự rất được
mềm mịn đàn hồi như chỉ càn nhéo một cái là có thể chảy ra nước.
Đương nhiên quan trọng nhất là cái xúc cảm tuyệt vời đó.
Thân mình nho nhỏ nhìn qua gầy như vậy nhưng ôm vào trong ngực thì
thấy thật ấm áp dễ chịu……
Niếp Duy Bình không tự giác liếm liếm khóe miệng vừa mới ăn xong lại
cảm thấy đói bụng……
Không phải đói bụng mà là trong cơ thể toát ra sự thèm khát, ham muốn
đem con thỏ nhỏ không ngoan đó dạy dỗ cho thật tốt để giải tỏa sự bức thiết
trong cơ thể.
Niếp Duy Bình nằm một mình trên chiêc giường rộng mềm mại lăn qua
lộn lại, đêm thật dài trong lòng lại tràn đầy mỏi mệt cùng cô đơn.
Thiếu đi một lớn một nhỏ hai, Niếp Duy Bình cảm thấy thật hư không
tịch mịch!
Trằn trọc nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.