Trương Vi Đống thở dài: “Tiểu La, cậu rất tốt, công tác cố gắng có tâm
vươn lên! Đối với bệnh nhân cũng thực có trách nhiệm…… Nhưng cậu có
điểm không thể so với Niếp Duy Bình !”
La Hưng Lập hạ mắt, trong lòng suy nghĩ không rõ vấn đề.
Trương Vi Đống lời nói thấm thía: “Bác sĩ Niếp từ sớm đã đề cập với
tôi, cậu ấy sẽ không tiếp nhận vị trí của tôi, cậu ấy nói rằng tính tình bản
thân không thích hợp làm chủ nhiệm, cậu ấy thích toàn tâm toàn ý làm
nghiên cứu cho nên khi đó thực nghiệm đầu đề tôi cho cậu ấy làm!”
La Hưng Lập kinh ngạc hỏi: “Hắn chủ động nói hắn không muốn?”
Trương Vi Đống gật gật đầu: “Tôi cũng hiểu được…… Tâm tư của cậu
không bằng cậu ấy, nhưng làm chủ nhiệm đúng là cần phải biết ứng biến
cùng báo cáo! Theo cá nhân tôi mà nói tôi càng tình nguyện để cậu nhận vị
trí này!”
La Hưng Lập không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trương Vi Đống cười một tiếng nói: “Cậu cũng đừng cảm thấy khó chịu
gì, tôi không phải ở phê bình chỉ trích cậu…… Nói ra không phải tôi với
cậu đều giống nhau sao! Tiểu La, đem nghiên cứu thực nghiệm giao cho
bác sĩ Niếp mang tài năng cứu trị càng nhiều người, nhưng đem phòng giao
cho cậu là mang tài năng sáng tạo hiệu quả và lợi ích rất tốt!”
“Hai người ai cũng có sở trường riêng, ở trong mắt tôi đều quan trọng
như nhau!”
La Hưng Lập cảm xúc kịch liệt phập phồng, tư vị khôn kể có chút xấu
hổ cúi đầu.
Trương Vi Đống nói một lúc mới thôi, bưng chén trà lên, trước khi đi vỗ
vỗ bờ vai của hắn, chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, thời điểm hướng về phía trước