La Hưng Lập đại khái có thể đoán được ông muốn nói gì, sắc mặt không
khỏi càng thêm khó coi, trong lòng ẩn chứa phẫn nộ bị đè nén, trong mắt rốt
cuộc khó có thể che dấu ghen tị bất mãn của mình.
Rõ ràng là hắn vào trước, lí lịch so với Niếp Duy Bình kia cao hơn rất
nhiều, nhưng hắn cẩn thận liều mạng như vậy, lại không được sự coi trọng
của viện bằng thằng oắt kia! Ngay cả chủ nhiệm hắn coi trọng cũng xem
trọng thằng oắt đó, khắp nơi thiên vị không nói bây giờ còn muốn bao che
cho nó!
La Hưng Lập làm sao có thể phục?
Trương Vi Đống hiểu rõ cười cười, thản nhiên hỏi: “Tiểu La a, cậu
không phải là cảm thấy tôi cố ý thiên vị bác sĩ Niếp?”
La Hưng Lập nghẹn miệng trầm mặc không nói, hiển nhiên là cam chịu.
Trương Vi Đống thở dài: “Cậu cũng xem như là do tôi nâng đỡ, nhiều
năm như vậy, trong lòng cậu nghĩ cái gì tôi cũng có thể đoán ra không sai
biệt lắm! Bác sĩ Niếp vừa tới đã nổi bật, trong viện còn có ý bồi dưỡng
người tài……”
La Hưng Lập bực mình mở miệng: “Không phải là ở nước ngoài học vài
năm sao?”
Trương Vi Đống nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết Niếp Phụ Phong
là ba cậu ấy không?”
La Hưng Lập đột nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên giật mình há hốc mồm:
“Cái gì? Niếp chủ nhiệm là……”
Niếp Phụ Phong không muốn con mình dễ dàng được hưởng danh thu
lợi, Niếp Duy Bình cũng không muốn dính dáng gì đến cái bóng của ông
ấy.