Đột nhiên mưa tuyết đổ xuống. Người đánh xe vội tụt xuống đất để kéo cái
mũ da lên, trong lúc bác ta tì một chân lên đuôi xe để kéo căng các gọng
mui, bà Fufolygin ung dung ngồi ngắm các bông tuyết lẫn nước trắng bạc
như hạt cườm đang thấp thôáng dưới ánh đèn trụ sở. Bà ta ném cái nhìn mơ
màng, bất động phía trên đầu đám thợ, với vẻ mặt như muốn bảo họ rằng,
nếu cần, cái nhìn ấy có thể dễ dàng xuyên qua người họ như xuyên qua một
đám sương mù hay mưa bụi.
Tiverzin vô tình bắt gặp vẻ mặt đó. Anh bị nó khuất phục. Anh đi ngang
qua, không chào bà ta và quyết định chốc nữa mới vào lĩnh lương để khỏi
chạm trán chồng bà ta trong đó. Anh đi về phía dãy xưởng thiếu ánh sáng,
nơi có cái vòng quay đen đen với những đường ray hình sao chạy vào đề-
pô.
- Tiverzin! Kuprich! - Từ trong bóng tối có mấy tiếng gọi anh vọng ra. Một
tốp người tự tập trước dãy xưởng. Bên trong có tiếng ai đó quát tháo và
hếng khóc của một chú bé. Một phụ nữ đứng trong đám đông gọi - Anh
Tiverzin ơi, vào mà bênh thằng nhỏ đi!
Lão thợ cả Petr Khudoleev lại đang đánh đập chú bé học việc tên là
Yuxupka nạn nhân thường ngày của lão.
Lão thợ cả xưa kia đâu phải là kẻ rượu chè, thích hành hạ đám thợ nhỏ mới
học nghề và ưa gây sự đánh lộn. Đã có thời nhiều cô con gái các nhà buôn
và mục sư ở khu kỹ nghệ ngoại ô Moskva từng để mắt đến tay thợ điển trai
ấy. Hồi đó, bà mẹ của Tiverzin mới học xong trường nhà xứ, đã được Petr
cầu hôn, nhưng bà từ chối và đã lấy một người bạn của Petr là anh thợ lái
tàu Saveli Nikitich Tiverzin.
Sáu năm sau cái chết thảm khốc của Saveli Tiverzin (ông bị thiêu cháy năm
1888 trong một vụ đụng xe lửa làm chấn động dư luận đương thời). Petr lại
đến cầu hôn lần nữa, và bà Marfa Gavrilovna lại khước từ. Từ đó Petr bắt
đầu uống rượu và trở nên hung dữ, để trả thù cái thế giới mà lão cho rằng
đã gây cho lão tất cả những buồn phiền hiện tại.
Yuxupka là con bác lao công Ghimazetdin ở khu nhà Tiverzin đang sống.
Tại xưởng, Tiverzin đứng ra che chở chú bé, và cũng vì thế chú lại càng bị
lão Petr căm ghét.