BÁC SĨ ZHIVAGO - Trang 430

làm như sắp đưa ma họ vậy.
- Chuyện trước kia với bây giờ khác nhau lắm. Chúng nó đang đánh bại
chúng ta, lũ bạch vệ khốn kiếp ấy. Nhưng tôi chả nói về tôi. Đời tôi thế là
sẽ đi tong. Chắc chắn sẽ dẫn đến đó thôi Nhưng những người thân yêu của
tôi thì tôi sẽ không đem theo sang thế giới bên kia. Họ sẽ rơi vào nanh vuốt
tên khốn kiếp… Hắn sẽ rút hết máu của họ, từng giọt từng giọt một.
- Vì thế mà anh thấy ma trơi à? Người ta bảo anh luôn luôn thấy ma trơi.
- Thôi được Tôi chưa kể hết với anh đâu, bác sĩ ạ. Tôi chưa nói chuyện chủ
yếu. Nào thì tôi kể, anh hãy nghe toàn bộ sự thực phũ phàng về tôi, và chớ
có khó chịu nếu tôi nói thẳng vào mặt anh.
Tôi đã hạ thủ nhiều đứa thuộc loại như anh, tay tôi dính máu của bọn thống
trị, bọn sĩ quan, nhưng tôi bất chấp. Bao nhiêu đứa, tên chúng là gì, tôi
chẳng nhớ, vì nhiều lắm. Song có một thằng oắt bị tôi giết, cứ ám ảnh tâm
trí tôi, tôi không sao quên nổi. Tại sao tôi giết nó? Nó làm tôi buồn cười
quá. Tôi bắn nó vì buồn cười hết nhịn nổi, thật là ngu. Chả vì duyên cớ gì
hết.
Đó là vào dạo cách mạng tháng hai, dưới thời Kerenski. Đơn vị chúng tôi
nổi loạn. Vụ ấy diễn ra trên đường xe lửa, ở một nhà ga. Cấp trên phái một
thằng oắt con đến uốn ba tấc lưỡi thuyết phục chúng tôi ra trận, tiếp tục
chiến đấu tới thắng lợi cuối cùng. Thằng Kadet(1) ấy trông ốm nhom, ba
hoa diễn thuyết với chúng tôi, hô hào chiến đấu đến thắng lợi cuối cùng.
Nó nhảy lên một cái thùng nước cứu hỏa để hô to cái khẩu hiệu ấy, cái
thùng nước, ở sân ga ấy mà. Nó nhảy lên chỗ đó để cất cao lời kêu gọi xung
trận, bỗng cái nắp thùng lật ngược dưới chân nó, khiến nó rơi tõm vào
thùng nước, trượt chân mà! Ôi, tức cười khủng khiếp. Tôi cười lăn ra cười
bò, tưởng sắp quặn ruột mà chết. Ôi, buồn cười ngoài sức tưởng tượng! Tay
tôi ôm súng, tôi cứ cười ngả cười ngớn, và mọi người xung quanh đều cười,
cười lăn cười bò vì không nhịn được Y như nó cù tôi vậy. Thế là tôi nâng
súng lên và đòm cho nó một phát. Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như
thế. Y như có ai đẩy tay tôi vậy.
Đó đó là lý đo khiến tôi nhìn thấy ma trơi. Đêm nào tôi cũng thấy cái nhà
ga ấy hiện ra. Hồi ấy tôi buồn cười, bây giờ thấy thương thương nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.