Một vụ giết người kinh khủng đã xẩy ra ở gần đây. Một phụ nữ goá chồng,
sống cô độc ở một cái trại ven rừng, gần làng Buiscoie. Chị ta đi đôi giày
đàn ông, có sỏ giây cao su. Chị ta nuôi một con chó dữ, buộc dây xích, nó
thường chạy dọc hàng rào thép gai quanh trại, tên nó là Gorlan. Chị ta tự
làm lấy việc nhà, việc nông trại, không cần ai phụ giúp. Thế rồi mùa đông
ập đến bất ngờ. Tuyết rơi quá sớm. Chị ta lại chưa bới hết khoai. Chị ta đến
làng và bảo "Các người hãy giúp tôi, tôi sẽ trả tiền hoặc một phần khoai bới
được".
Cháu nhận đến bới khoai cho người ta. Cháu đến trại, thì thấy thằng cha
Khaclam đã có mặt ở đấy. Hắn nhận làm giúp trước cháu. Chị ta, không nói
cho cháu biết điều đó. Nhưng chẳng lẽ đi đánh lộn để tranh việc. Cháu với
hắn bèn làm chung. Đúng hôm thời tiết xấu nhất. Vừa mưa vừa tuyết, bùn
đất nhão nhoẹt. Bới được khoai rồi, còn phải đốt lá rụng và xông khói ấm
cho khô khoai. Công việc xong xuôi, chị ta thanh toán công xá tử tế. Chị ta
bảo Khaclam ra về, còn cháu, chị ta nháy mắt ra ý bảo "tôi còn muốn nhờ
cậu chút việc, cậu hãy ở lại hoặc ghé đến sau cũng được".
Lần khác, cháu đến gặp chị ta. Chị ta nói, "tôi không muốn giao số khoai
còn thừa cho đội trưng thu lương thực của nhà nước. Cậu là một chàng trai
tử tế", chị ta bảo thế, "tôi biết cậu sẽ không tố cáo tôi. Đấy cậu xem, tôi
không hề giấu giếm gì cậu. Kể ra, tôi cũng có thể tự mình đào hố giấu
khoai, nhưng cậu xem, thời tiết xấu thế nào. Tôi để muộn quá, mùa đông
đến mất rồi. Mình tôi không kham nổi. Cậu hãy đào hố giúp tôi, cậu sẽ
được đền bù xứng đáng. Tôi với cậu sẽ sấy khoai và cất xuống đó".
Cháu đào giúp chị ta một cái hố bí mật, đáy phình ra, trên miệng hẹp lại,
như một cái bình. Hai chị em cùng hun khói nóng cho khô và ấm trong lòng
hố. Đúng cái hôm có bão tuyết. Khoai được giấu xuống đó cẩn thận, rồi lắp
đất kín bên trên. Khỏi chê. Dĩ nhiên, cháu không hé môi kể cho ai biết cái
hố ấy. Kể cả mẹ và hai em cháu, cháu cũng không nói cho biết.
- Không một ai biết được cả?
Thế nhưng chưa đầy một tháng sau, trại của chị ta bị cướp phá. Những bà
con bên làng Buiscoie kể rằng khi họ đi ngang qua trại, họ thấy cửa nhà
tanh bành, đồ đạc bị dọn sạch, chị goá biến mất tăm, con chó Gorlan thì