BACH DA HANH - Trang 87

trên chiếu tatami, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng chắc là Nishimoto
Fumiyo.

Ồ thì ra chị ta ở nhà... vừa nghĩ đến đây, Tagawa bỗng ngửi thấy

một mùi lạ.

“Hơi gas! Nguy hiểm!”

Anh vội đưa tay ra sau ngăn Yukiho đang định bước vào cửa,

bịt chặt mũi miệng, rồi lập tức quay đầu sang nhìn kệ bếp bên cạnh.
Trên bếp gas đặt một cái nồi, nút bếp được vặn mở, nhưng không
thấy lửa. Tagawa nín thở vặn van gas tổng lại, mở cửa sổ phía trên
kệ bếp, rồi đi vào phòng trong, vừa liếc nhìn Fumiyo đang nằm gục
bên cạnh chiếc bàn thấp, vừa mở cửa sổ, sau đó thò đầu ra ngoài, há
miệng hít thở mạnh, sâu trong óc vẫn cảm thấy tê tê. Anh ngoảnh
đầu lại nhìn Fumiyo. Sắc mặt chị ta tím tái, làn da đã hoàn toàn
không còn sinh khí. Không cứu được rồi... trực giác cho anh biết
điều đó. Trong góc phòng có một chiếc điện thoại màu đen. Tagawa
cầm ống nghe lên, bắt đầu quay số. Nhưng lúc này, anh lại do dự.
Gọi 119 à? Không, tốt nhất vẫn cứ nên gọi 110 trước... đầu óc Tagawa
hỗn loạn. Ngoài ông nội chết bệnh ra, anh chưa từng thấy cái xác
nào khác. Sau khi quay số 11, anh do dự giây lát, rồi đưa ngón trỏ
nhấn vào số 0. Đúng lúc ấy, có tiếng “Chết rồi ạ?” từ ngoài cửa vọng
vào.

Nishimoto Yukiho đứng ở chỗ tháo giày. Cánh cửa mở ra, ánh

sáng ngược khiến Tagawa không nhìn rõ được nét mặt cô bé.

“Mẹ cháu chết rồi ạ?” Cô bé lại hỏi thêm lần nữa, giọng nói đã

pha lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.

“Giờ vẫn chưa biết được.” Ngón tay Tagawa dịch từ số 0 sang

số 9, dứt khoát quay số.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.