BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 28

Suy cho cùng thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ chịu đi xem kịch với tôi.

Thế nên tôi sẽ đi với Julien, chàng kỵ sĩ hầu cận yêu thích của tôi. Đàn

ông thích đi chơi với những cô bạn gái thân già nua bởi điều đó giúp họ
được ngơi nghỉ: họ không phải mở cửa xe, không phải ép mình tế nhị và có
thể chấp nhận chuyện cùng chia sẻ hóa đơn.

Julien tới đón tôi ở cửa hàng, tôi đứng đợi cậu ở ngưỡng cửa và nhận ra

cậu từ xa. Cậu cao lớn, tóc nâu và mảnh mai, tôi thích cái cách cậu mặc
nhiều lớp quần áo cùng một lúc: áo phông, sơ mi phanh ngực, áo vest, măng
tô; kết hợp phong cách cổ điển với phong cách bụi bặm đường phố.

Julien là phóng viên tự do, cậu rất tò mò và hiểu biết một cách kỳ lạ;

nhưng đó cũng là một kẻ theo thuyết khoái lạc không phức tạp, luôn kiếm
tìm sự tầm thường trong mọi chuyện, đến mức bị những người không hiểu
mình đánh giá thấp. Chắc chắn đó là cách cậu giấu đi sự nhạy cảm quá mức
của bản thân.

Chúng tôi đi xem vở kịch của một cô bạn thuở nhỏ, Sylvia. Kịch cọt của

bạn bè đôi khi là vấn đề rất tế nhị. Nếu ta không thích, thì không những ta
phải âm thầm chịu đựng mà còn phải nói lời cảm ơn khi ra về nữa.

Để tránh tình trạng khó xử, tôi đã đặt chỗ mà không nói gì với Sylvia;

như vậy, nếu vở kịch có dở thì hôm sau tôi sẽ gọi cho cô ấy, tôi sẽ có nhiều
thời gian hơn để tìm được điều gì đó tích cực mà nói.

Julien tán thành ý kiến này và trên suốt đường đi bỏ công thuyết phục tôi

cải trang thành công nhân.

Nhà hát kịch nằm trong một con hẻm không có mặt trên bản đồ, hay đúng

ra là có: nhưng chỉ ở chỗ trang bản đồ bị gập lại. Hơn bốn mươi lăm phút
sau rốt cuộc chúng tôi cũng tới, có một tấm biển gắn đèn neon ghi “Nhà hát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.