BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 32

Justine thân mến,

Tớ thấy ghê cả người vì chuyện về cái ả Barbara thô bỉ ấy. Cậu có lý, ta

sẽ đuổi ả về lại ngôi nhà ở Michigan của ả, buộc ả vào một cái ghế và nhốt
ả cùng những cô gái có đôi bàn chân kinh dị, những cô gái sẽ đánh bom ả
bằng cả tá mì spaghetti trộn xốt bolognese bởi ả thích nước Ý thế kia mà.

Tớ phải nói rõ là nếu tớ muốn trừng phạt những cô gái ấy thì nguyên

nhân không phải vì họ có đôi bàn chân kinh dị mà vì họ rất ích kỷ. Họ dám
đi cả xăng đan; trong khi chúng ta, những kẻ ngây thơ khốn khổ, chúng ta
phải cắn răng mà nhìn.

Thể dục ư? Không, tớ ghê tởm thứ đó. Khẩu hiệu của tớ là: “Không chịu

đau; không chịu đau.” Cậu thứ lỗi chứ hẳn phải thích bạo dâm tình dục thì
mới tập tành mấy cái cơ bụng cơ mông ấy!

Vả lại tớ không thích thay đổi bản thân, trừ phi điều đó cải thiện được gì

đấy. Đặc biệt là tớ ghét bị toát mồ hôi, nhất là trước mặt người lạ.

Tại sao đàn ông lại không phải đổi họ lúc kết hôn ấy à? Tớ định trả lời

rằng đấy là do thói trọng nam khinh nữ cổ hủ, nhưng tớ nghĩ một giáo
trưởng người Do Thái hẳn sẽ cho cậu được lời giải thích mang tính tâm
linh hơn.

Tớ phải đi lao động khổ sai đây. Như tớ đã nói với cậu, làm việc trong

một cửa hàng chẳng có gì thích thú, nhưng tớ vẫn muốn giữ sự độc lập nhất
định. Điều này khiến Vincent phát điên, anh ấy bảo chẳng việc gì tớ phải
mất thời gian trong khi anh ấy kiếm đủ cho hai người. Thực tế thì tớ tin
rằng đó không phải điều khiến anh ấy phiền lòng, điều khiến anh ấy phiền
lòng là nếu tớ làm việc trong một cửa hàng, tớ “chỉ” là nhân viên bán hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.