BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 55

tớ thì không. Tớ được giao nhiệm vụ chụp ảnh nên quá bận bịu để có thể
khóc lóc.

Cuối buổi lễ, lúc chuẩn bị lên xe với chồng, cô ấy đã tới gặp bọn tớ

(nhóm bạn thân cũ của cô ấy) rồi bắt đầu thút thít. Bọn tớ hỏi cô ấy có gì
không ổn à, cô ấy trả lời: “Tớ không muốn ra đi, tớ muốn ở lại rửa bát đĩa
với các cậu.” Thế là tớ òa lên nức nở, mấy cô kia cũng òa lên theo. Tớ nhớ
rõ chuyện đó như thể nó mới xảy ra hôm qua vậy.

Tớ vừa ngừng gõ một lúc để ăn ngũ cốc và giờ thì khá hơn nhiều rồi.

Tối qua tớ dùng bữa với một gã, kết quả từ sự can thiệp của bố tớ.

Thường thì bố mẹ tớ tuyệt đối cấm mình nhúng mũi vào cuộc sống riêng tư
của tớ và tớ ghét việc họ nói chuyện về tớ với bạn bè họ, nhưng bố tớ cam
đoan là chuyện kia chỉ ngẫu nhiên xảy ra. Ông giải thích với tớ rằng ông
gặp các bạn mình đi cùng con trai họ và họ nghĩ bọn tớ nên gặp nhau.

Lúc cho tớ hay ông đã đưa họ số điện thoại của tớ, ông bối rối tới mức

khiến tớ mủi lòng. Nhất là khi ông bảo tớ với vẻ lúng túng ơi là lúng
túng:“Con không bị buộc phải làm gì cả”. Rồi ông khiến tớ phát cáu lên
với một tràng diễn văn kiểu: “Ngay cả khi có Hoàng tử bạch mã bấm
chuông cửa nhà con thì con cũng sẽ làm như không nghe thấy gì. Còn nếu
con có mở, thì con cũng sẽ sập cửa ngay trước mũi anh ta trước khi anh ta
kịp cất lời chào con.” Sau chừng ấy thứ thì khó mà từ chối bố tớ được...

Tớ hỏi ông anh chàng đó có dễ thương không, ông trả lời ông chẳng biết

gì về bọn con trai cả và ông quên mặt gã rồi.

Bố tớ nói dối trắng trợn.

Tớ đã tự nhủ như vậy lúc Benjamin Sherman đến đón tớ. Bố tớ mà quên

được cái khuôn mặt kỳ cục kia ư!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.