BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 57

Hôn cậu,

Justine

TB: tớ chẳng làm sao nhớ ra được tên của đứa thứ ba. Đúng là chết tiệt.

TTB: tuần tới tớ hẹn hò với ba gã, ai mà biết được...

Buổi tối vĩ đại; tôi hẹn gặp Julien để đi xem vở kịch mới của Sylvia và tôi

đã làm đầy đủ bài tập của mình: tôi đã nhẩm thuộc lòng một loạt các tính từ
mà người ta có thể sử dụng để miêu tả một vở kịch, một loạt các tính từ vô
thưởng vô phạt. Tôi ghét phải nói dối, và tôi không bao giờ tâng bốc được
thứ gì mà tôi ghét, nên danh sách tính từ của tôi sẽ là: “Đáng ngạc nhiên”,
“độc đáo”, “có một không hai”, “bất ngờ”... Dù nghe thật ngu ngốc nhưng ít
ra tôi cũng có gì đó để nói.

Giờ chúng tôi đang ngồi trong một nhà hát xứng tầm quy mô nhân loại và

tôi có thể thở phào nhẹ nhõm vì chẳng nhận ra gương mặt quen nào cả.

Phải nói rằng để phá lên cười như điên thì thực sự phải gàn dở lắm, bởi

vở kịch nói về một ông già hấp hối thổ lộ hết mọi bí mật của mình cho cô y
tá nghe trước lúc chết. Cảnh diễn rất đơn giản, ông già không lúc nào rời
khỏi giường mình và mọi hành động của Sylvia chỉ dừng lại ở việc cho ông
già uống nước và đưa thuốc cho ông già dưới chiếc đèn ngủ nhỏ là nguồn
sáng duy nhất trên sân khấu.

Julien và tôi âm thầm chịu đựng, dĩ nhiên chúng tôi có bừng tỉnh đôi chút

khi sân khấu bỗng chìm trong bóng tối và chúng tôi căng mắt tập trung chờ
được xem diễn biến tiếp theo. Nhưng một kỹ thuật viên đã tế nhị chạy ra
sau cánh gà thay bóng cho chiếc đèn ngủ khiến chúng tôi buộc phải ngầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.