BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 159

rất ít khi bước ra khỏi nhà, mặc kệ việc anh rất nhiều lần muốn cùng cô đi
đâu đó, nhưng mỗi lần cô đều cẩn thận mà từ chối.

Bạch Nhật Tiêu không rõ, bây giờ cô dựa vào anh, là xem anh như một
người anh trai hay là một người đàn ông, nhưng là anh vẫn vui mừng, bởi vì
cô đã chủ động gần sát thân thể anh, không vì sự kiện kia mà bài xích anh
nữa. “Em muốn đi đâu?” Tay anh vòng qua ôm lấy vai cô, để cô cuộn người
lại trong chính cánh tay mình.

Tay Bạch Nhật Huyên chỉ lên màn hình tivi, “Nơi đó đó.” Cô ngẩng đầu lên
cười với anh, yêu cầu như bây giờ, hẳn có thể được chấp nhận nha.

Cô chưa bao giờ đến công viên trò chơi lần nào, mỗi lần nhìn trên tivi thấy
biểu tình vui vẻ của những người đi chơi ở đó, cô thực hâm mộ. Đã có lần
Bạch Nhật Huyên năn nỉ anh đưa đi, nhưng anh lại không thích những nơi
như thế này, rất ầm ỹ, lại hỗn độn nhiều người, mà cô, mỗi lần đi chơi thì
tựa như con nai nhỏ hiếu động, sẽ bỏ chạy đến nơi không cho phép, khiến
anh không nhìn tới được.

Mày của Bạch Nhật Tiêu nhíu lại trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu. Đã
nhiều năm rồi cô chưa từng yêu cầu anh điều gì, anh không muốn từ chối cô
nữa. “Được, ngày mai đưa em đi.”

Mong đợi đã nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời
đồng ý của anh. Bạch Nhật Huyên hưng phấn cho anh một cái ôm thật chặt,
gục đầu ở cô anh cười đến vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu như thể ‘thụ sủng nhược
kinh’ (được yêu quý mà cảm thấy kinh ngạc) nhận cái ôm của cô. Cách biệt
năm năm còn có thể được cô ôm như vậy, trong nhất thời quên bẵng mất
việc phải vòng tay lại ôm cái eo nhỏ của cô. Nhưng chờ cho đến khi anh ý
thức được điều này để hưởng ứng với sự nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên,
cô đã buông anh ra. “Em phải lên kế hoạch thật tốt mới được, hành trình
ngày mai…” Cái miệng nhỏ thì thầm, chuyển động ở bên người anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.