muốn anh cùng Bạch Nhật Huyên đảm đương. “Cứ quyết định như vậy.”
Lời anh nói là phán quyết cuối cùng, ai cũng không dám có dị nghị gì.
Anh thích đề tài anh em yêu nhau này, chỉ có điều là kết cục của hai người,
không nên cùng nhau tự tử bi thảm như vậy, mà anh cũng sẽ không cho
chuyện bi kịch như vậy xảy ra, nhất định.
Chung Thi Âm bất an nhìn hành động mờ ám của anh và Bạch Nhật Huyên.
Dịu dàng của người ấy, ấm áp của người ấy, đều vì em gái của mình!
Nhưng mà chuyện này, cô đã sớm hoài nghi, chỉ là bắt chính mình không
được tin tưởng chuyện này. Cô do dự với suy nghĩ muốn gọi anh lại, nhưng
anh đã sớm từng bước ôm lấy em gái mà rời đi.
Những ngày kế tiếp, câu lạc bộ kịch bản đều bận bù đầu, nhưng anh cùng
cô căn bản là chẳng cẩn rót vào thứ cảm giác giả dối cũng đã đạt tới yêu cầu
của kịch bản, một đôi anh em với quan hệ vô cùng mờ ám.
Vì tránh cho hai người thân mật quá, Chung Thi Âm sửa phân cảnh hôn
nhau trong kịch bản đổi thành ôm, cô không muốn bị kích thích, lại càng
không muốn cho người khác nhìn thấy tình cảm khác của Bạch Nhật Tiêu.
Bởi vì thích, cho nên bảo vệ.
Rất ít người phản đối hay có bất kỳ bình luận nào đối với hai anh em mà
hoàn toàn không giống anh em này, bởi vì tất cả đều e ngại ánh mắt như
muốn đứt người của Bạch Nhật Tiêu, cho dù hai người kia có ôm nhau thực
thân mật, mọi người cũng bắt nó trở thành một cảnh đẹp để thưởng thức,
không hề lên tiếng.
“Với ngươi diễn trò cảm giác rất kỳ quái ôi chao!” Bạch Nhật Huyên rời đi
vũ đài sau ở hắn bên người ngồi xuống,
“Em không thích?” Nụ cười nhàn nhạt vốn có bị một câu của cô bức lui.
Anh vì cô mà mới đáp ứng diễn, chính là có thể quang minh chính đại mà