BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 62

Tiêu. Từ lúc Bạch Nhật Huyên té xỉu tới giờ, ngay cả thầy giáo cô cũng
chưa kêu kịp mà Bạch Nhật Tiêu liền xuất hiện?!

Khi xác định cô chỉ bị cảm nắng, tảng đá trong lòng anh mới chậm rãi thả
xuống.

Anh vừa tức giận vừa đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô,
“Em đấy, khi nào mới có thể khiến cho người ta yên tâm đây?” Ngồi ở bên
giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô. Anh từ nhỏ chỉ biết, tầm mắt
của anh không có cách nào rời khỏi cô, cô không phải là một người có thể
làm cho người ta yên tâm được. Bởi vì lo lắng, cho nên anh luôn luôn nhìn
cô, cho đến khi từ lo lắng biến thành quan tâm, quan tâm biến thành cảm
tình. Trong mười lăm năm trôi qua ấy, anh can tâm tình nguyện đặt cô ở
trong lòng, độc chiếm toàn bộ tình yêu trời đất của mình.

Anh nhẹ nhàng liếm hôn đôi môi mất đi huyết sắc của cô, dùng sự ấm áp
của chính mình khôi phục màu hồng nhuận trên môi cô.

Bạch Nhật huyên mơ hồ cảm thấy môi hơi ươn ướt, chờ cô mở hai mắt đã
nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của Bạch Nhật Tiêu. Cô thử nhích người,
nhưng sự choang váng quay cuồng khiến cô nhăn mày lại, không thể di
động.

“Ngoan ngoãn nằm, đừng nhúc nhích.” Anh mềm nhẹ đè cô lại.

“Anh hai.” Cô suy yếu gọi anh, tội nghiệp đến chảy ra nước mắt, cảm giác
đầu váng mắt hoa khiến cho cảm thấy thực khổ sở, rất khó chịu. Thấy anh,
đã muốn đem hết thảy cảm giác của mình nói cho anh biết.

Anh biết là cô đang rất đau, dịu dàng xoa xoa huyệt thái dương giúp cô, lau
đi nước mắt cho cô, “Ngoan, đừng khóc, anh biết em khó chịu. Cho nên, lần
sau đừng chạy loạn dưới mặt trời gắt như vậy nữa, có biết hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.