cả hai người kia trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà Bạch Nhật Huyên khi
nhìn thấy anh lại bỏ chạy. An Như Nguyệt quanh co không nói, nhưng cô
cũng có thể đoán được đại khái một chút. Nhất định là tình yêu quá sâu này,
lại hoàn toàn ngược lại khiến anh thương tổn Bạch Nhật Huyên. Cứ việc
bây giờ nội tâm anh đau đớn đến thế, cô lại ôm một tia may mắn. Điều này
sẽ cho cô đến gần anh, và dần dà sẽ thay thế được vị trí của Bạch Nhật
Huyên.
“Tiêu, anh có khỏe không?” Chung Thi Âm thật cẩn thận mở miệng. Cô hy
vọng ở thời điểm anh bi thương, cô có thể cùng anh có được một cơ hội để
cho chính bản thân mình có thể thay thế được Bạch Nhật Huyên trong lòng.
Như vậy, cô nhất định sẽ thương anh hết thảy. Bạch Nhật Huyên cho anh sự
chờ đợi thống khổ, cô không có. Điều cô có, chính là tâm cùng tình yêu
dành cho anh giống như tình yêu anh dành cho Bạch Nhật Huyên vậy.
Anh đạm mạc không nói gì, được không? Không thể tốt hơn, ít nhất, Bạch
Nhật Huyên chính là không để ý tới anh ấy, lại còn trăm phương nghìn kế
thoát đi thế giới của anh.
Mình sẽ nói với ba để mình cũng chuyển tới Boston, để ở cạnh cậu, được
không?” Cô vừa dịu dàng vừa buồn thương cầu xin, muốn giữ lấy cánh tay
không còn sức lực của anh, cho anh tình yêu kiên cường của mình.
“Bên người tôi, chỉ có vị trí của Huyên Huyên.” Anh không chút suy nghĩ
cự tuyệt ngay. Nếu có thể tùy tiện tìm một cô gái khác thay thế Bạch Nhật
Huyên, anh làm gì giữ tay nhiều năm như vậy dù biết rõ, trong mắt người
anh yêu, bản thân anh ngoại trừ ‘anh trai’, cái gì cũng không phải.
“Đó là bởi vì cậu không thử qua, mình có thể khiến cho cậu quên cô ấy.”
Chung Thi Âm rốt cuộc bắt được tay Bạch Nhật Tiêu. Chỉ cần anh cho cô
cơ hội, cô sẽ không tiếc hết thảy để anh yêu mình.