BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 95

Bạch Nhật Tiêu đầy thâm trầm nhìn cô, tay kia phủi sạch ấm áp của cô,
“Không cần thử, tôi không có khả năng quên cô ấy.” Tình yêu của Chung
Thi ấm có lẽ thực ấm áp, chỉ là, anh không muốn.

“Tiêu, trên đời này không có gì là tuyệt đối (thế sự vô tuyệt đối), chỉ cần
cậu cho mình cơ hội. Cậu cùng cô ấy, không có khả năng bên nhau.” Chung
Thi Âm khóc, thương anh, yêu anh rất thống khổ. Bởi vì anh nguyện bị luân
lý ruồng bỏ cũng không cần cô đến an ủi.

Bạch Nhật Tiêu hờ hững nâng tay, có thể làm cũng chỉ lau nước mắt giúp
cô. Sự trầm tĩnh cao nhã này, quả thật là một trong nhiều lý do không thể
làm đàn ông kháng cự được, chỉ là anh ngoại lệ thôi. Thâm tình của cô gái
này, không phải nh không biết, đáng tiếc anh lại không có cách nào động
lòng. Cả đời này, ngoại trừ Bạch Nhật Huyên, anh biết rõ chỉnh bản thân
mình không thể trao cho ai cả. “Tình yêu của tôi, linh hồn của tôi, không hề
giữ lại mà trao cho cô ấy. Không phải cô ấy, tôi chỉ là một cái xác không.
Đàn ông như vậy, cô cũng muốn hay sao?”

Chung Thi Âm khiếp sợ nhìn chằm chằm vào tình thâm của anh. Mặc kệ
việc trong tâm nhìn của anh không có Bạch Nhật Huyên, nhưng ánh mắt dịu
dàng thế kia cũng chỉ có Bạch Nhật Huyên. Ở phương xa kia, trong nơi mờ
mịt trống rỗng kia, anh có thấy được Bạch Nhật Huyên? Tình yêu của anh,
linh hồn của anh đều thuộc về Bạch Nhật Huyên? Tình yêu của người con
trai này rốt cuộc đến bao nhiêu mà rốt cuộc có thể làm cho người lạnh lùng
cao ngạo như anh nói ra được tình yêu sâu nặng như vậy, mà vẫn chỉ đối
với em gái mình?

Mặc kệ việc Bạch Nhật Huyên ở trong phòng khách, rời xa thế giới của bọn
họ, nhưng khi cô nhìn Bạch Nhật Tiêu chạm đến khuôn mặt của Chung Thi
Âm, cô không thể điều khiển được bản thân mà đau lòng một chút. Nhưng
cô nói cho chính mình, cứ coi như không thấy rồi sẽ quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.