BẠCH THIẾU GIA, CƯNG CHIỀU VỢ NHƯ MẠNG - Trang 1174

không nghĩ ra còn biết được một chân tướng. Ừ, tâm tình không thể không
nói là nặng nề, nhưng giống như cảm thấy có chút thông suốt. Tình thân,
tình bạn, tình yêu, cô gặp nhiều người như vậy, mặc kệ vì một phương diện
nào, tất cả mọi người đang dùng phương thức của mình nỗ lực, tự mình bảo
vệ một đoạn tình cảm. Khó khăn nữa cũng chưa từng buông tha, dù cuối
cùng bất đắc dĩ mất đi. Nhưng cố gắng bỏ ra cũng xóa không mất, nhớ lại
cũng xóa không mất, nó thủy chung ở nơi nào, cũng không lưu luyến tiếc
nuối.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói mát lạnh mê người chợt vang lên, ở ban

đêm an tĩnh này, một câu đã kéo suy nghĩ của cô về.

Quý Nghiên bình tĩnh nhìn, chỉ thấy đêm tối lờ mờ, Bạch Thắng ôm

ngực tựa vào trên cây khô, ánh mắt tà tà nhìn cô. Đường Quý Nghiên đi
đến nhà họ Y, có một con đường mòn nối thẳng đến nhà họ Bạch, hai bên
đường nhỏ mọc thành vườn trái cây. Cô lẩm bẩm gọi: "Tiểu Bạch."

Bạch Thắng vừa nhìn cô có lời muốn nói, không có lên tiếng.

"Em đã biết." Quý Nghiên cúi đầu nói.

"Ừ." Bạch Thắng nhàn nhạt đáp một tiếng.

Quý Nghiên cúi đầu, trên mặt thoáng qua một tia áy náy.

Chỉ chốc lát sau, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày màu xám

tro, Quý Nghiên ngẩng đầu lên, Bạch Thắng mặt bất đắc dĩ đứng ở trước
mặt cô, trong mắt lại có khó có thể che giấu được sự cưng chiều.

"Sớm đã nói với em không nên nhúng tay vào chuyện này." Anh giơ tay

lên, nhẹ nhàng ở trên trán cô búng một cái.

Quý Nghiên theo bản năng lui về phía sau hai bước, che cái trán nói lầm

bầm: "Đau quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.