mức thật sự để cho chúng tôi đói chết. Nhưng một ngày lại một ngày chờ
đợi, theo hi vọng đến thất vọng, cuối cùng để cho mẹ tuyệt vọng. Mẹ mang
anh ra khỏi nhà họ Diệp, cũng dặn anh không cần hận người phụ nữ kia,
bởi vì chung quy cũng là mẹ của bà. Về sau, mẹ chết."
"Anh nói bậy, bà nội Diệp không phải là người như thế." Mộc Tây đập
bàn, vẻ mặt giận dữ.
Đường Minh Triết cười nhạo."Em xem, anh nói em sẽ không tin mà."
Mộc Tây hỏi: "Cho nên? Anh mới tiếp cận tôi, để trả thù bà nội Diệp
sao?"
"Anh nghe nói anh cùng mẹ anh rời khỏi nhà họ Diệp gia không lâu, bà
ấy tìm được cháu trai của con gái nhiều năm thất lạc. Thật buồn cười, bà ấy
chỉ có một người con gái, bây giờ xương cốt còn chưa lạnh, bà ấy ở đâu ra
có cháu trai? Về sau anh mới biết được, là giúp người khác nuôi dưỡng.
Cháu ngoại của con gái mình có thể mặc kệ, tùy đói chết cũng không nháy
mắt một cái, còn đối đãi con người khác thì bà ấy để tâm như vậy. Cầm như
châu như bảo, sau đó còn giao công ty không hề giữ lại, chênh lệch như
vậy, đổi lại là em, em có thể cam tâm không?" Đường Minh Triết nhìn về
phía Mộc Tây, nói bà nội Diệp khi đó, trong mắt vẫn có chút oán hận không
thể che hết.
"Nhưng bà ấy là bà ngoại của anh, mặc kệ như thế nào, anh không nên
hại chết bà ấy."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại bà ấy." Giọng nói Đường Minh Triết có
chút kích động."Anh chỉ muốn biết, năm đó bà ấy vì sao đối xử với chúng
tôi như vậy? Nếu một người không có quan hệ máu mủ mà bà ấy có thể đối
đãi như vậy, thì tại sao anh và mẹ anh là người thân của bà, trên người
chúng tôi cùng chảy một dòng máu, nhưng bà ấy có thể nhẫn tâm như thế?