Phương Nghi nhẹ cười: "Chỉ bằng tôi là một trong những người trong
cuộc năm đó, cô đừng không tin, Mẫn Luyến Y cùng anh ấy có tình cảm
hai mươi mấy năm, không phải người ngoài như cô có thể so sánh được.
Huống chi, anh ấy yêu cô ta. Chỉ một điểm này, cô nhất định thua cuộc.
Hay cô cảm thấy địa vị cô ở trong lòng anh ấy quan trọng đến có thể thay
thế được tình yêu này sao? A, thật sự là ngây thơ!"
"Y Thần anh ấy là người chỉ làm không nói, anh ấy có thể bỏ mấy giờ lái
xe từ thành phố đến một thành phố khác chỉ vì giúp Mẫn Luyến Y mua một
chiếc bánh ngọt cô ta thích ăn nhất. Cũng có thể vì cô ta cam tâm tình
nguyện chịu thời tiết băng tuyết dưới 0
℃ thay cô ta tìm món quà sinh nhật
mẹ cô ta tặng, cuối cùng còn dẫn đến mình bị lạc đường. Còn cô? Cô có thể
làm được sao?"
"Nếu không phải Mẫn Luyến Y vẫn không bỏ xuống được ảnh hưởng
của anh ấy để sống cùng với Hàn Niệm, vẫn còn phải quan tâm hạnh phúc
của anh ấy, tôi nghĩ, anh ấy đại khái nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái."
"Đủ rồi!" Mộc Tây quát chói tai, hận không thể bóp nát cái chén trong
tay.
Anh ấy không thích cô, cô biết, vẫn luôn biết.
Bởi vì biết, mỗi lần nhìn anh ấy, tim mới có thể mơ hồ đau. Bởi vì biết,
giờ phút này bị người vô tình đẩy ra, mới có thể tuyệt vọng như vậy.
Nhưng cao ngạo của cô không cho phép cô ở trước mặt người khác yếu
thế, nhất là ở trước mặt người phụ nữ này. Mộc Tây luôn ngẩng cao đầu,
giọng nói lạnh như băng không chút khách khí nói: "Cô tốt ở chỗ nào? Cô
nói nhiều như vậy, đơn giản muốn chia rẽ tôi cùng Mẫn Y Thần. Cho rằng
lão tử chưa từng trải việc đời sao? Thủ đoạn này của cô, đối với lão tử mà
nói, giống như tôm tép nhãi nhép, căn bản không đáng giá nhắc tới. Cô
không phải thích Mẫn Y Thần sao, còn không có bản lãnh quang minh