Bưng một chén mỳ nóng hổi.
"Tổng giám đốc, nhà anh giống như chỉ có mỳ, chấp nhận một chút.
Trước ăn một chút gì làm ấm dạ dày đã!" Cô ta đặt bát mỳ trên bàn trà ở
trước mặt Mẫn Y Thần, trong giọng nói đầy quan tâm.
Mộc Tây nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mẫn Y Thần, cảm xúc
trong lòng không khống chế nổi cuồn cuộn dâng lên.
Mà trong màn hình, Mẫn Y Thần lại nhìn vào bát mỳ bốc hơi kia, rất đẹp
mắt, hoàn toàn có thể dùng sắc đẹp thay cơm để hình dung. Trên mặt nước
vẫn nổi một chút hành thái, chỉ nhìn, liền nhịn không được làm cho người
ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng vẻ mặt của anh lại không phải như vậy, phản ứng của Mẫn Y
Thần có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt, chỉ trầm mặc nhìn vài lần, không có ý
động đũa.
"Làm sao vậy? Nhìn qua không ngon sao?" Vẻ mặt cô gái dường như có
chút thất vọng.
Mắt Mẫn Y Thần rủ xuống, lại trầm mặc một hồi, mới cầm lấy chiếc
đũa, gắp một miếng đưa vào trong miệng.
Vẻ mặt cô gái rõ ràng cho thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại vẻ mặt lại mong đợi nhìn Mẫn Y Thần.
Nhưng Mẫn lão Đại hoàn toàn đem mặt than của anh phát huy đến mức
tận cùng, không chút nào nể mặt, rất bình tĩnh ăn một miếng, lại rất bình
tĩnh buông đũa xuống, nhìn không ra bất luận cảm xúc dao động gì. Chỉ nói
thật nhỏ một câu: "Vẫn là bánh sủi cảo căng mềm mỳ ăn liền ngon hơn."
"A?" Cô gái nghe không hiểu.