Không ngờ, thật sự là em ấy.
Quý Nhu, em gái tốt của cô.
Bọn họ chỉ coi như cô không hề tồn tại, cười đến thật ngọt ngào.
"Nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng mình có lời muốn nói."
Mạnh Thiếu Tuyền nhìn tất cả bạn tốt của hắn trong đại sảnh, đông đủ
mọi người, giống như đã sớm chuẩn bị tốt.
"Nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng mình có lời muốn nói."
Mạnh Thiếu Tuyền nhìn tất cả bạn tốt của hắn trong đại sảnh, đông đủ
mọi người, giống như đã sớm chuẩn bị tốt.
"Hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của mình, cũng là ngày cuối cùng trước
khi mình bước chân vào xã hội. Mình muốn gửi lời cảm ơn đến một người,
cảm ơn cô ấy đã luôn bầu bạn bên cạnh mình, luôn tìm mọi cách làm mình
vui vẻ, cũng cảm ơn cô ấy đã luôn khích lệ, cho mình lòng tin để cố gắng
phấn đấu."
Âm thanh trong trẻo truyền vào tai từng người ở đây, mang theo sự vui
vẻ và nhẹ nhõm như muốn tuyên bố với toàn thế giới. Nhưng bây giờ trong
mắt Quý Nghiên chỉ nhìn thấy, người đàn ông trong trí nhớ của cô, đang
nghiêng người, dịu dàng nhìn chăm chú vào cô gái bên cạnh hắn, thâm tình
bày tỏ với cô ấy: "Tiểu Nhu, anh yêu em."
"Nghiên Nghiên, anh yêu em."
Rõ ràng đều cùng là một câu nói, cùng là một giọng điệu, vậy thì, rốt
cuộc là cái gì đã thay đổi? Tại sao đang là tháng sáu, mà cô lại cảm thấy
toàn thân lạnh lẽo như vậy? Mạnh Thiếu Tuyền, đây chính là cái mà anh
gọi là yêu sao?