Nhưng nếu đã tới bước này, trốn tránh thế nào nữa, cũng không làm nên
chuyện gì.
Quý Nghiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó dưới ánh mắt bức ngườicủa
anh, đàng hoàng gật đầu một cái.
Bạch Thắng thở dài, quả nhiên.
"Đến đây."Anh nói với Quý Nghiên.
Quý Nghiên để bát xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh.
Vì để tránh chạm đến vết thương của anh, cô chỉ dám cẩn thận ngồi bên
cạnh giường, cùng anh giữ vững khoảng cách nhất định.
Bạch Thắng vươn tay, đột nhiên kéo người vào trong ngực.
Quý Nghiên cả kinh, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, đầu không bị
khống chế đụng phải lồng ngực của anh.
Giống như hiệu quả đặc biệt trên TV, ngay cả tốc độ gió cũng cảm nhận
rõ ràng như vậy.
Tay của cô dán trên ngực anh, phản ứng kịp, câu nói đầu tiên là: "Vết
thương của anh..."
Cô va chạm như vậy, ngộ nhỡ đụng vào vết thương của anh làm sao bây
giờ?
Bạch Thắng nói: "Đồ ngốc, anh đã nói qua, anh cái gì cũng không quan
tâm, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là tốt rồi."
Anh ôm cô ôm thật chặc, Quý Nghiên ngừng tất cả động tác, ngoan
ngoãn nằm ở trong ngực của anh, động cũng không dám động một cái.