nhiều tình cảm nhất, là người mẹ cô yêu hai mươi mấy năm qua, cô hướng
về tình thương của mẹ với bà như thế. Vì bà, cam nguyện ủy khuất mình,
mọi chuyện để cho Quý Nhu Quý Dương. Bị cướp đồ yêu thích gì đó cũng
chỉ có thể cắn răng một mình yên lặng nuốt vào bụng, ở góc không người
ngầm rơi lệ.
Nhưng chỉ cần Lữ Mỹ đối xử với cô tốt một chút, cô lại sẽ quên toàn bộ,
trong lòng vui sướng giống đứa bé.
Kết quả, toàn bộ này có bao nhiêu buồn cười.
"Quý Nghiên, tôi cảnh cáo cô, cô đừng xằng bậy. Tôi đã báo cảnh sát
rồi!" Đột nhiên có giọng nói chen vào.
Quý Nhu lấy di động, đi đến phía sau Lữ Mỹ, ánh mắt cảnh giác nhìn
súng trong tay Quý Nghiên.
"Đồ con hoang này, người phụ nữ không biết xấu hổ. Cô cho là mẹ cô có
gì tốt? Nếu không bà ta đã không đi theo người khác, ba cũng sẽ không lỡ
tay giết lầm bà ta. Đó là bà ta xứng đáng! Nhà của chúng tôi nuôi cô nhiều
năm như vậy, cô không những không biết ơn, còn lấy oán trả ơn. Lương
tâm cô bị chó ăn rồi sao?"
Lương tâm? Thật sự là buồn cười.
Bọn họ cũng không biết xấu hổ cón nói lương tâm với cô.
Quý Nghiên cười rộ lên, trên gương mặt thanh lệ đột nhiên nở nụ cười
yếu ớt, giống như nụ hoa sắp nở, trong nháy mắt tràn ra kia một khắc, lại
xinh đẹp kinh tâm động phách. Chỉ là trong giọng nói của nàng không chứa
chút tình cảm nào. "Cũng chỉ có cô lấy thân phận là con gái nhà họ Quý
làm vinh quang, chỉ là đáng tiếc, không phải hiếm lạ, ngược lại không hiếm
lạ muốn thay đổi cũng không được. Có lẽ cô nên hỏi mẹ cô một chút, đến