BẠCH THIẾU GIA, CƯNG CHIỀU VỢ NHƯ MẠNG - Trang 1396

Lữ Mỹ vốn đã đi lúc này đột nhiên quay trở lại, bà đi đến trước mặt Quý

Nghiên, thật lòng nói với cô: "Nghiên nghiên, đời này tôi hổ thẹn với mẹ
con. Lúc trước ba con dọn dẹp đồ của mẹ con, tôi cố ý để lại một chút, đã
chôn ở vườn hoa phía dưới xích dây đu sau nhà, nếu con nhớ mẹ con, có
thể lấy ra nhìn."

Quý Nghiên ngẩn người.

Lữ Mỹ lại đi xa.

Cô mới phản ứng kịp, không tự chủ được hướng về phía bóng lưng bà ta

gọi: "Chờ một chút."

Lữ Mỹ dừng bước lại.

Quý Nghiên nói: "Dì, cám ơn bà, ít nhất về chuyện này."

Lữ Mỹ trầm mặc.

Quý Nghiên cảm giác được bờ vai bà hơi giật giật, quá thật lâu sau, bà

mới lại lần nữa bước đi, rất nhanh rời khỏi nơi này.

"Em chỉ có thể làm đến như vậy." Cảm nhận được Bạch Thắng đến gần,

Quý Nghiên chậm rãi mở miệng nói.

Bạch Thắng đáp lại nói: "Như vậy là tốt rồi."

Nghiên Nghiên của anh, đã càng ngày càng hiểu được làm sao để buôn

xuống một chuyện, để cho mình sống càng vui vẻ.

Sau đó mới có thể phát hiện mình bất luận đối mặt với cái gì, đều càng

thoải mái tự tại.

"Ừ." Quý Nghiên cười rộ lên, thân thể tiến lên dựa vào trong lòng Bạch

Thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.