Nữ sinh kia bước lên xe buýt mà đi mất, bỏ mặc tiếng la của cô ở bên
ngoài cửa sổ.
Nhân phẩm kiểu gì thế?
Quý Nghiên buồn bực lên xe đi đến công ty, bước vào công ty cô bị tất
cả nhân viên nhìn mình bằng ánh mắt hỏi tội thẳng đến phòng làm việc.
Ngay cả ở phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn cô giống hệt như
những người qua đường ban nãy, Quý Nghiên càng buồn bực hơn rồi! Cô
không có làm chuyện gì táng tận lương tâm mà? Hay là bị lộ chuyện xấu gì
rồi đi? Không phải là lên tin tức rồi chứ? Từ lúc nào cô đã "nổi tiếng" đến
mức mà ngay cả mình cũng không biết thế?
Cô hỏi người nam sinh ngồi gần chỗ mình nhất :
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn bộ mặt xấu hổ của người kia, nói chuyện cũng không được tự nhiên
cho lắm: "Không có việc gì."
Quý Nghiên im lặng nằm dài ra trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên
một bên, đây là muốn cô giả vờ không biết? Nếu vậy thì có thể đừng gợi
lên lòng hiếu kỳ của cô có được hay không? Cứ như thế mà không yên lòng
suốt cả một buổi sáng, đến buổi trưa như thường lệ Quý Nghiên đi ra ngoài
ăn cơm, thường thường cô đều là ăn ở căn tin của công ty, nhưng hôm nay
cô lại muốn đi mua chút linh kiện cần để lắp ráp khẩu súng. Vì vậy Quý
Nghiên thừa dịp buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi mà chạy đến một cửa hàng
lớn nổi tiếng ở Hongkong.
Thời gian ăn cơm trưa nhất định là không kịp nên Quý Nghiên đành phải
tùy tiện mua chút gì đó trên đường mà ăn lót dạ. Thời tiết đang dần chuyển
lạnh, Quý Nghiên đội nón, tóc dài xõa hai bên trước ngực, cũng không còn
gặp phải tình huống giống ban sáng nữa. Cô đi vài vòng, mua một chút đồ
vật cần thiết, xác định không có bỏ sót cái gì liền chuẩn bị trở về công ty.