Đại sảnh lần nữa lâm vào hỗn loạn.
Đàm Vân Phi cùng Tôn Nhu mới vừa đi đến cầu thang, Đàm Vân Phi
bảo hộ Tôn Nhu ở sau lưng trên mặt chẳng dao động. Tựa như đã sớm dự
liệu được cuối cùng sẽ có một ngày này. Tầm mắt hắn nhìn vào trên người
đám người phía dưới, cầm đầu là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lông mi
vặn lại, khuôn mặt nghiêm túc, chỉ nhìn từ trên khuôn mặt, đoán chừng
người này có ít nhất hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù không lộ ra vẻ trẻ tuổi,
nhưng quả thật đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Bà ta và Tôn Nhu
có thể có hận thù gì chăng?
Người phụ nữ kia giống như có cảm ứng, cũng nhìn về phía bọn họ,
nhưng ánh mắt của bà ta nhìn thẳng về phía Tôn Nhu đang ở sau lưng của
Đàm Vân Phi. Cho dù cách xa một đoạn như vậy, cũng có thể cảm nhận
được hận ý thấu xương trong ánh mắt của người phụ nữ đó, Tôn Nhu sững
sờ, bước chân không tự chủ đi lùi về phía sau.
“Tôn Nhu.” Người phụ nữ kia kêu lên, dường như là nghiến răng nghiến
lợi.
Bà ta bước nhanh về phía hướng cầu thang, súng trong tay ở dưới ánh
đèn phát ra ánh sáng màu đen. Trong phòng những người làm thấy vậy, đều
không tự chủ kêu lên: “Phu nhân.”
Không đợi bọn họ có bất kỳ động tác gì, mới vừa định xông lên thì đám
người kia liền giơ súng ngăn ở trước mặt bọn họ rồi.
“Bà định làm gì?” Đàm Vân Phi bước lên trước một bước, chắn ở trước
mặt bà ta, không để cho bà ta có cơ hội đến gần Tôn Nhu.
Người phụ nữ kia không nhìn hắn cái nào, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Đàm Vân Phi sừng sững bất động, sắc mặt trầm xuống.