“Xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ kia cười to, nức nở vài tiếng cười,
khóe mắt lại có nước mắt lóe lên. Bà ta nhìn Đàm Vân Phi, không mang
theo chút tình cảm nói: “Anh muốn biết, tôi đây liền nói cho anh biết….”
Bà ta chỉ vào Tôn Nhu: “Người phụ nữ bên cạnh anh này, cô ta không
ngừng lấy chồng xuất sắc hơn, còn từng giết hai người chồng của mình.
Một trong số đó có con trai của tôi, con trai ngốc của tôi…”
Bà ta vừa nói, vừa vỗ ngực của mình, cảm xúc cũng dần dần kích động.
Trên mặt, trong giọng nói tràn đầy khổ sở. “Dạ Huân của tôi, thậm chí nó
không kịp gọi tôi một tiếng mẹ, nó không biết tôi là mẹ của nó, cứ đi như
thế. Chính là mày, người phụ nữ ham hư vinh này, mày hại chết con tao, tao
muốn giết mày, tao sẽ báo thù cho Dạ Huân.”
Ánh mắt Đàm Vân Phi mãnh liệt.
Trong lòng Tôn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía dưới đại
sảnh, mấy người làm kia nhìn lại trên người, kinh ngạc và vẻ rung động
không cần nói cũng biết.
“Đi chết đi!” Ai ngờ lúc này người phụ nữ kia kéo chốt bảo hiểm ra, Tôn
Nhu nghe được âm thanh, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, Đàm Vân
Phi nhanh hơn cô một bước, giơ chân lên một cước đá bay súng ở trên tay
của người phụ nữ đó. Tốc độ cực kỳ nhanh, người phụ nữ kia bởi vì chấn
động nên cả thân thể lệch sang bên cạnh và súng cũng rơi trên mặt đất.
Người phụ nữ đó cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý.
Đàm Vân Phi đột nhiên xoay người, đối với người sau lưng còn chưa
tỉnh hồn là Tôn Nhu nói: “Chị dâu, chị không có sao chứ?”
Tôn Nhu lắc đầu một cái.