"Mày. . . . . ." Quý Anh Bình tức giận không kềm chế được, chỉ vào Quý
Nghiên, sau đó thốt ra câu."Tao không có đứa con gái lòng lang dạ sói như
mày, với cái người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng. . . . . ."
"Anh Bình." Lữ Mỹ chợt hô.
Quý Anh Bình lúc này mới ngừng nói, dừng lại không nói nữa. Ông ta
hình như cũng ý thức được mình thiếu chút nữa đã nói ra điều gì đó, trong
lúc nhất thời trầm mặc, nặng nề thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Cha, thật vất vả chị ấy mới trở về một chuyến, hai người cũng đừng ầm
ỹ nữa. Nếu Long Nhi biết ông ngoại mất hứng, nó cũng sẽ đau lòng, sắp
bước sang năm mới rồi, nên vui vẻ một chút. Buổi tối con gái sẽ làm món
ăn mà ba thích ăn nhất cho ba ăn khuya có được không? Xin bớt giận!"
Quý Nhu đứng dậy, nâng cao bụng bầu đi tới trước mặt Quý Anh Bình làm
nũng nói.
"Hừ."
Cô ta chỉ được cái nịnh hót là thành thạo nhất, Lữ Mỹ khen ngợi nhìn cô
ta một cái, rèn sắt khi còn nóng nói: "Đúng vậy, Tiểu Nhu còn đang mang
thai, cãi nhau đối với đứa bé cũng không tốt. Tính tình Nghiên Nghiên có
chút ngang bướng , nó cũng không có ác ý, ông cũng đừng tức giận a?"
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, có lẽ thật sự là coi trọng đứa trẻ trong
bụng Quý Nhu, cuối cùng Quý Anh Bình không nói nữa. Ông ta lạnh lùng
"Hừ" một tiếng, xoay người tức giận đùng đùng lên lầu.
Để lại Lữ Mỹ cùng ba chị em ở phòng khách, Quý Dương nhảy xuống
ghế, vừa đi vừa nói thầm: "Toàn gây rắc rối, mỗi lần trở về đều không có
chuyện gì tốt."
Lữ Mỹ vẫy tay gọi người làm tới dọn dẹp bàn ăn, sau đó nói với Quý
Nghiên : "Nghiên Nghiên, con vừa trở về, chắc cũng đã mệt mỏi. Đi nghỉ