BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 11

khô ráp.

Quay về phòng nhìn cát đá cuồn cuộn bên ngoài, Tiêu Lâm tim như bị

dao cắt. Nếu không có nhìn đến, còn có thể lừa chính mình nói Thư Minh
tốt lắm.

Nhưng mà hắn uống nước lạnh, ăn khoai tây, hắn một chút cũng không

tốt.

Ngày thường chẳng lẽ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no? Làm cho hắn

nửa đêm phải như vậy? Một người chính trực như vậy, bởi vì đối bụng mà
phải làm trộm đạo.

Tiêu Lâm cười khổ, đại khái lúc trước không hận hắn lắm, hiện tại nhớ

tới muốn hận đến nghiến răng.

Sau ngày từ biệt ấy, hắn không dám đi xem tình cảnh của Thư Minh như

thế nào, lo sợ bất an, luôn tự nhủ với mình quân nô bất quá chỉ ăn chút khồ,
kỳ thật hắn biết, không chỉ chịu khổ, đó là ngay cả người cũng không bằng,
xem những người quân nô trong lều trại liền biết, ở địa phương ác liệt như
vậy, phải chịu gió lốc, giá lạnh. Chỉ sợ chịu đói vẫn là còn nhẹ a.

Hắn rất muốn vọt vào đó, đem người nọ mang ra.

Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, không đi lỗ mãng.

Hắn không biết, Thư Minh có hay không bằng lòng gặp hắn.

Thư Minh có đôi mắt rất đẹp, khóe mắt hơi cong, tràn đầy ý cười, làm

cho người ta thấy, liền tâm sinh thân cận.

Hắn lập chiến công, Hoàng Thượng ban thưởng yến tịch chiếu lâu. Cảnh

vương uống say, quấy nhiễu vị tướng quân còn thiếu niên đang trầm tư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.