BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 131

Ân, sắc mặt quả thật tốt hơn rất nhiều, bất quá vẫn là gầy lợi hại. Vừa rồi

thời điểm ôm hắn, xương sườn cách một lớp áo đều có thể chạm tới.

“Thư Minh, ta đã gọi người đưa giải dược tới đây. Ra roi thúc ngựa, nếu

không sai chắc còn mười ngày nữa sẽ tới.”.

Mi mắt xốc lên, con ngươi đen bình tĩnh, Tiêu Lâm một trận vựng

huyễn.

Lăng Thư Minh nhìn hắn như vậy, chỉ càng làm cho hắn muốn hung

hăng ôm người vào lòng hôn một phen. Hắn ở lòng bàn tay nhéo thật mạnh,
cười nói,“Sao nhìn ta?”.

Nhìn thấy trên mặt Thư Minh đã muốn tức giận, hắn lại nói,“Ta lo lắng

ngươi, đến gấp, không mang ở trên người. Ngươi chớ có trách ta.”.

Thư Minh thở dài, thùy hạ đôi mắt,“Đa tạ Vương gia ban thuốc.”.

Tiêu Lâm nhíu mày,“Thư Minh, ngươi đây là còn ngờ gì ta sao? Ta đã

làm sai, hại ngươi bị thương, ngươi cho ta sửa đổi có được không?”.

Sửa đổi?

Thư Minh nhớ tới mấy tháng này, nội lực mất đi một nữa, thể xác và

tinh thần đều tổn hại, không phải Cảnh vương hắn muốn vậy sao? Kỳ thật
hắn làm như thế cũng không có gì đáng trách, nếu muốn tính, không bằng
tính chính mình không hay ho.

Bỗng dưng nghĩ đến công lực bị ức chế ở Vương phủ, cũng nhớ đến

chuyện bị hắn kê đơn vũ nhục.

Một đêm hoang đường, nhưng lại hoài thai Lân nhi, lại vô duyên bỏ lỡ.

Giống như đùa cợt hắn [hoa trong gương, trăng trong nước], không thể

làm khác. Hắn nhịn xuống bi thương nói,“Vương gia không cần cùng ta dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.